Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 510
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:16
Uông Thần chỉ vào La Thường, cười nửa đùa nửa thật:
– Cô đừng giả vờ nữa, quan hệ của cô với Hàn Trầm, ai chẳng biết.
Nói đến đây, giọng anh nghiêm lại:
– Muốn thúc đẩy dự án phương án hai, trở ngại không nhỏ đâu. À… có một ca bệnh đặc biệt, ruột đã hoại tử, bụng thủng năm lỗ, bệnh viện bó tay. Người nhà bệnh nhân đang lo sốt vó. Cô nghe qua bệnh này chưa?
Anh chỉ nhắc tới bệnh, không nói rằng anh trai của bệnh nhân ấy nắm quyền quyết định việc cải tạo khu trung tâm Thanh Châu. Uông Thần đang đánh cược, nhưng tin vào “vận đỏ” của La Thường.
Năm lỗ thủng, hoại tử? La Thường chưa gặp trực tiếp, nhưng từng xử lý những ca gần tương tự. Dù vị trí loét khác nhau, nguyên lý điều trị vẫn có thể tham khảo.
– Có thể nói rõ tình trạng không? – cô hỏi.
…
Trong văn phòng của một cơ quan lớn ở Thanh Châu, một thanh niên đặt ống nghe xuống, liếc sang phòng họp bên cạnh. Cửa đóng im ỉm – y như anh đoán, cuộc họp vẫn chưa xong.
Cuộc gọi vừa rồi từ Bệnh viện Trường Vinh. Người gọi là mẹ ông chủ anh – giọng khẩn thiết, nhờ con trai cả sắp xếp thời gian đến thăm em trai đang điều trị.
Thư ký Hứa là dân gốc Thanh Châu. “Ông chủ” anh nói tới chính là Ngô Hằng – tân lãnh đạo Thanh Châu, mới nhậm chức hơn một tháng. Người nằm viện chính là em trai ông. Nhà họ Ngô vốn tỉnh khác, vừa nhập viện Trường Vinh chưa lâu.
Cận Tết Nguyên đán, công việc dồn dập, nhất là chuyện cải tạo khu trung tâm – đề tài nóng trong nhiều cuộc họp gần đây. Quy hoạch này đụng chạm nhiều lợi ích, ảnh hưởng tương lai thành phố, nên tranh cãi gay gắt.
Ngô Hằng chưa công khai ý kiến, nhưng Hứa đoán ông đã có hướng. Một phần, ông muốn quan sát cách làm việc và các mối quan hệ của cấp dưới; phần khác, ông chờ một lý do đủ mạnh để ra quyết định.
Cuộc họp hôm nay bàn về an ninh, phần lớn là cảnh sát tham dự. Mười mấy phút sau, cửa mở, Ngô Hằng đi đầu, mọi người nối gót. Hứa tiến lên báo chuyện điện thoại.
Ngô Hằng nhận áo khoác, vừa mặc vừa đi xuống. Tiêu cục – bạn cũ – cũng dự họp, được ông gọi lên xe cùng.
– Chuyện phòng khám đường Sơn Hà, anh nghĩ sao? – Ngô Hằng hỏi.
Gần đây, ông nhận nhiều lời nhắn xin giữ lại kiến trúc cũ ở đường Sơn Hà. Càng nhiều người lên tiếng, ông càng muốn tìm hiểu nguyên nhân. Tìm ra thì hóa ra liên quan đến một phòng khám nhỏ. Nghe nói Tiêu cục quen bác sĩ ở đó, ông mới tranh thủ hỏi.
Bình thường, vị trí của ông sẽ không để mắt tới một phòng khám bé tẹo. Nhưng khi nó đủ sức hút nhà đầu tư, gián tiếp kéo GDP và nâng trình độ y tế địa phương, thì ông thấy đáng quan tâm.
Tiêu cục suy nghĩ:
– Lão Ngô, thật ra anh đã nghiêng về phương án rồi đúng không?
– Đúng. Tôi nghĩ rồi. Thanh Châu không phải thủ phủ, cũng không phải thành phố lịch sử. Nếu chọn phương án một, trung tâm mới chẳng khác gì mấy thành phố khác – không hay. Muốn xây cao ốc thì chỗ nào chả được, đâu nhất thiết phá khu phố cổ.
Ông nghiêng hẳn về phương án hai: giữ lại đường Sơn Hà cùng kiến trúc cổ, cải tạo thành khu du lịch kết hợp yếu tố hiện đại và nhân văn.
Tiêu cục gật đầu:
– Tôi cũng nghĩ thế. Tôi sinh ra ở đây, lớn lên với hàng bạch quả, huyện nha cũ, chùa miếu… Nếu phá hết, tất cả chỉ còn trong ký ức. Người già ở Thanh Châu cũng tiếc như tôi.
Ngô Hằng bỗng hỏi:
– Bác sĩ ở đường Sơn Hà, anh quen không?
– La Thường hả? Tôi từng tiếp xúc.
Trước kia, khi Ngô Hằng còn ở một huyện, Tiêu cục đến điều tra, hai người phối hợp ăn ý và vẫn giữ liên lạc. Nhắc tới La Thường, Tiêu cục kể khá nhiều, giọng đầy trân trọng.
Nghe chuyện cô từng dùng châm cứu giúp bệnh nhân không thể gây mê vượt qua ca phẫu thuật, Ngô Hằng hơi sững lại.