Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 1204: Phiên Ngoại 6: Hoàn Văn
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:17
Tháng 5 năm 1983, thôn họ Triệu, xã Hoàng Giáp, huyện Vinh, tỉnh Tương.
Bầu trời u ám, mây đen kéo đến, bầu trời giống như như một tấm màn đen nặng nề ép sát xuống, khiến người ta không thở nổi. Một tia chớp xé ngang bầu trời, đánh thẳng xuống cánh đồng.
Tiếng sấm rền vang qua đi, những hạt mưa to như hạt đậu tí tách rơi xuống mảnh đất vàng.
Từ mép bờ ruộng vang lên những bước chân dồn dập. Một người đàn ông cõng trên lưng một đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò đang vội vàng chạy về phía làng, theo sau là vài người dân trong thôn vừa chạy vừa hét lớn:
"Nhanh đi báo cho nhà Triệu Nhị Phúc, Hướng Vãn bị sét đánh rồi!"
"Hướng Vãn không còn thở nữa, đưa đi viện cũng vô ích thôi."
"Trời mưa gió thế này, sao lại để con bé ra ngoài hái cỏ lợn chứ? Đúng là chẳng ra gì!"
Đứa bé bị sét đánh mềm oặt trên lưng người đàn ông, đôi tay buông thõng hai bên, đong đưa theo từng bước chạy. Hai cánh tay gầy guộc như cọng rơm, chẳng chút sức sống.
Một tia chớp xẹt qua, ánh sáng chiếu lên đôi tay buông thõng ấy. Gầy gò, nhợt nhạt, mu bàn tay đầy dấu vết của những vết tê cóng để lại từ nhiều năm, đầu ngón tay thì có vài vết xước mới. Trong kẽ móng tay đầy bùn đất, rõ ràng là một đôi tay quen làm việc nặng nhọc.
Cả thôn họ Triệu đều bàng hoàng kinh động.
Cô bé thứ ba nhà Triệu Nhị Phúc, Triệu Hướng Vãn ra ngoài hái cỏ lợn giữa trời mưa gió, giờ đã bị sét đánh c.h.ế.t rồi!
Mọi người ùa vào nhà Triệu Nhị Phúc, đặt Triệu Hướng Vãn lên chiếc giường tre trong phòng khách, nhìn cô bé đã không còn thở nằm đó, Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân lao tới, vừa vuốt ve khuôn mặt con gái vừa khóc than: "Bé Ba, con làm sao thế này? Không phải mẹ đã dặn con không được ra ngoài rồi sao? Tại sao con cứ nhất định phải đi? Bé Ba của mẹ, con ơi... Con gái tội nghiệp của mẹ!"
Giữa màn đêm đen kịt, một vệt sáng bỗng xé rách bóng tối, ánh sáng rực rỡ chiếu vào, Triệu Hướng Vãn từ từ mở mắt ra.
Mái nhà ngói quen thuộc hiện lên trước mắt, hai miếng ngói sáng mờ mờ vì bị mạng nhện phủ kín, nhưng vẫn để lọt một chút ánh sáng, những hạt mưa lộp độp gõ lên mái nhà.
Hóa ra là trời mưa rồi.
Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn dần hạ xuống, lướt qua thanh xà ngang bị nứt, bức tường đất gắn đầy giấy khen, bức tranh "Mặt trời mọc" cũ kỹ, chiếc gương tròn trên bàn, và cả cây chổi lông gà cắm trong chiếc bình hoa...
Dòng điện chạy qua cơ thể, cảm giác toàn thân như bị xé rách, sau đó là một mùi cháy khét nồng nặc, rồi ý thức chìm vào bóng tối. Không ngờ, mình vẫn chưa c.h.ế.t sao?
Khi Triệu Hướng Vãn khôi phục lại tinh thần, một bóng người lao tới, nắm chặt lấy tay cô. Giọng của mẹ cô, Tiền Thục Phân cao vút đến mức như muốn xuyên thủng cả mái nhà: "Bé Ba, con tỉnh rồi! Tỉnh rồi là tốt, tỉnh rồi là tốt!"
Nhưng trong đầu cô lại vang lên một giọng nói khác hẳn, hoàn toàn đối lập với niềm vui trong lời mẹ mình.
[Chán thật, đến sét cũng không đánh c.h.ế.t nổi.]
Triệu Hướng Vãn bỗng ngơ ngẩn trong giây lát.
Chuyện gì thế nào? Sao lại có hai giọng nói của mẹ, thái độ, ngữ khí và nội dung lại hoàn toàn khác nhau?
Nhờ vào việc từ nhỏ ở nhà luôn bị xem nhẹ, Triệu Hướng Vãn không lên tiếng, khuôn mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Cô chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn mẹ, nhìn đôi môi đang mở ra khép vào.
"Hướng Vãn, sao con không nói gì? Làm mẹ lo c.h.ế.t mất thôi. Trời sắp mưa mà con lại chạy ra ngoài làm gì? Cỏ lợn cũng đâu cần hái ngay lúc đó, con thật là!"
Giọng nói khác lại vang lên, hoàn toàn không giống chút nào.
[Giờ phải làm sao đây? Trưởng thôn mới nhậm chức, chắc chắn muốn nêu gương vài trường hợp. Nếu lấy nhà mình làm mẫu, nói rằng ép c.h.ế.t bé Ba, ngược đãi bé Ba, tội này chúng ta làm sao gánh nổi?]
Khoảnh khắc ấy, Triệu Hướng Vãn bỗng hiểu ra, giọng nói hơi mơ hồ mà cô vừa nghe được, chính là tiếng nói từ trong lòng mẹ, là suy nghĩ thật sự sâu trong tâm trí bà ta.
Đây là năng lực đọc suy nghĩ trong truyền thuyết sao?
Triệu Hướng Vãn ngẩng lên nhìn mẹ.
Trong đôi mắt vốn e dè, giờ đây thoáng qua một tia sắc bén.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, cô đã bị dạy: “Con là chị gái, phải nhường em gái.” Chủ động giúp đỡ bố mẹ cắt cỏ cho heo, giặt quần áo, nhặt củi, lượn lúa, việc gì những trẻ con nông thôn có thể thì cô cũng có thể làm tốt tất cả mọi thứ. Nhưng cho dù cô có cố gắng như thế nào vẫn không thể được yêu quý giống như em gái Triệu Thần Dương.
Bời vì sinh cùng ngày, cho nên cô thường bị người trong nhà đem ra so sánh.
“Đừng trách mẹ thiên vị, tay con chai sạn, thô ráp, không thể học may thêu được.”
“Thần Dương may thêu có thể kiếm điểm công. Tay nó quý giá, không thể làm việc nặng. Hướng Vãn, con nghe lời, giúp em giặt quần áo đi.”
“Đừng so bì với em, có người trời sinh thông minh, tương lại sau này sẽ có tiền đồ lớn. Còn con ấy, số mệnh là chỉ hợp làm việc nặng thôi.”