Thánh Thượng Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 158: Thánh Thượng Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:32
Đem Tạ Nhiễm... tìm trở về?
Quý phi nương nương không phải tên Tạ Nhiễm sao?
Chẳng lẽ!
Sau khi Tô Biệt Hạc ý thức được vấn đề này, hít sâu một hơi, chỉ thấy Cao Tấn lạnh lùng liếc nhìn hắn, Tô Biệt Hạc lập tức thức thời ngậm miệng lại, âm thầm tiêu hóa cái sự tình làm người ta khiếp sợ này.
"Đã tìm được." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ hỏi:
"Tìm được? Vậy, vậy có phải ta đã có thể thành công lui thân?"
[ hạnh phúc tới quá bất ngờ! ]
[ hôm nay thật sự là ngày hoàng đạo! ]
Tạ Khuynh cao hứng, Cao Tấn sát vách nghe được lại không. Một là vì tìm được Tạ Nhiễm, thầm mắng nàng ta muốn đi sao không đi xa một chút, dứt khoát cả đời đừng về mới tốt. Hai là vì Tạ Khuynh thế mà không hề lưu luyến trong cung chút nào, một lòng mong ngóng xuất cung.
"Còn chưa được." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh thất vọng:
"Vì cái gì? Không phải đã nói, ta tạm thời giả trang nàng, sau khi tìm được liền đổi lại sao?"
Tạ Viễn Thần tức giận:
"Đổi đi? Ngươi coi Bệ hạ là kẻ ngốc sao? Người bên gối thay đổi hắn sẽ không phát giác gì?"
"Nhưng..." Tạ Khuynh lo lắng: "Nhưng đại nương nói...."
Không đợi nàng nói xong, Tạ Viễn Thần cắt ngang:
"Đại nương nói cái rắm! Bà ta ôm cái ý nghĩ hão huyền, xem người khác như ngốc tử, ngươi cũng ngốc sao?"
Tạ Viễn Thần nói xong, thấy sắc mặt Tạ Khuynh hơi trắng, ý cười trên mặt cũng không còn, nhất định là đang lo lắng bọn họ sẽ đem nàng nhốt trong cung cả đời.
Ông trấn an:
"Bày cái mặt khóc tang đó làm gì? Không cần ngươi ở trong cung cả đời, chờ nó trở lại, ta liền an bài ngươi chết."
Lúc Tạ Khuynh nghe được câu 'không cần ngươi ở trong cung cả đời", tâm tình tốt hơn không ít, gật đầu hai cái, mới phát giác câu sau không đúng.
"Cái gì? An bài ta đi chết? Lão già c.h.ế.t tiệt, thật không nhìn ra ngươi thế mà mặt người dạ thú, hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi vậy mà muốn ta đi chết?"
Tạ Khuynh chất vấn Tạ Viễn Thần.
Tạ Viễn Thần tại chỗ "Phi" nàng một ngụm: "Bớt điên khùng lại*."
"TL Kỳ tìm cho ngươi một loại thuốc giả chết, chờ tìm được Tạ Nhiễm, ngươi uống thuốc vào, trong vòng ba ngày ta đem 'thi thể' ngươi chuyển khỏi cung, sau đó liền đưa hai tỷ muội ngươi đi biên quan, từ nay về sau, các ngươi liền thành thật sống ở biên quan cho ta, đời này kiếp này cũng đừng nghĩ trở lại kinh thành."
Tạ Viễn Thần đã sớm nghĩ kĩ kế hoạch tiếp theo, sợ bên Thái thị lại gây ra chuyện xấu gì, trước khi tìm được Tạ Nhiễm, một chữ ông cũng không nói với Thái thị.
Tạ Khuynh nhẹ nhàng thở ra:
"Ra là vậy. Nghe cũng được đó! Ta còn ước gì được về biên quan đây, kiệu lớn tám người khiêng mời ta ta cũng không về lại kinh thành, nhưng mà Tạ Nhiễm nguyện ý sao?"
Tạ Viễn Thần hừ lạnh:
"Không tới phiên nó muốn hay không! Nó tùy hứng tới mức này, không màng tính mạng mấy trăm nhân khẩu nhà họ Tạ, nói đi là đi, đương nhiên phải dùng nửa đời sau mai danh ẩn tích để chuộc tội! Đây đều là nó tự tìm!"
Nói xong những lời này, Tạ Viễn Thần nhìn Tạ Khuynh, hỏi:
"Còn ngươi? Ở trong cung hơn một năm, lại cùng Bệ hạ.... Khụ! Ngươi bỏ hắn được sao?"
Tạ Khuynh không nghĩ tới Tạ Viễn Thần lại đột nhiên hỏi cái này, sửng sốt một lát, Tạ Viễn Thần thấy nàng không đáp, nói:
"Nếu như ngươi không bỏ được, ta đem Tạ Nhiễm đưa đi, ngươi tiếp tục lưu lại cũng thành..."
Tạ Khuynh nổi giận: "Thành cái gì mà thành?"
"Ta làm sao mà không buông được? Cái con ch.ó kia... Bệ hạ, hậu cung nhiều như vậy, loại chuyện này, không phải chỉ là hắn chơi đùa ta, ta chơi đùa hắn, đi ngang sân khấu một cái thôi, ai cũng không động chân tình, tùy thời có thể rời đi."
Tạ Khuynh nói xong, Tạ Viễn Thần nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thở dài:
"Ngươi nói coi lúc trước ngươi đáp ứng bà nương kia bước chân vào vũng nước đục này làm gì? Tạ Nhiễm gây họa, dựa vào cái gì mà muốn ngươi lấy cả đời ra trả? Ta cũng không có thiếu tay gãy chân, chỉ một cái tội danh nữ nhi đào hôn, có thể làm gì ta chứ?"
[ đúng là không thể làm gì ngươi! Nhưng khẳng định ghi tạc lên đầu ngươi a ]
[ thời điểm ngươi năng chinh thiện chiến hắn không đụng tới ngươi được, nhưng ngươi có thể đánh giặc cả đời chắc ]
[ khi đó hắn lôi ra tính sổ, ngươi làm sao bây giờ? ]
Những lời này Tạ Khuynh chỉ nghĩ trong lòng, sợ Tạ Viễn Thần áy náy nên dứt khoát không nói ra, chỉ hỏi:
"Đúng rồi, ngươi nói đã tìm được Tạ Nhiễm? Vậy sao không mang nàng về? Đại nương lại không nỡ động thủ sao?"
Tạ Viễn Thần lắc đầu:
"Ta để nàng rút người về, Tạ Nhiễm cùng vị cầm sư kia ở Mạc Bắc định cư hơn nửa tháng, chờ một chút."
"Chờ cái gì?" Tạ Khuynh hỏi.
"Tạ Nhiễm cũng là con ta, tính khí ngươi bướng bỉnh bao nhiêu, nó cũng bướng bỉnh bấy nhiêu, từ nhỏ được nương nó sủng trong vại mật, chưa từng chịu khổ, đào vong vẫn được nương nó tiếp tế tiền bạc, bây giờ nương nó rút hết người về, người của ta bí mật ở gần, chuyện gì nó cũng phải tự thân đi làm, nó cho rằng một cầm sư biết nói lời ngon tiếng ngọt, biết đàn mấy khúc nhạc dễ nghe là có thể nuôi nó?"
