Thánh Thượng Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 186: Thánh Thượng Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:34
"Quý phi sao lại đắn đo lâu vậy, Tạ Đạc không phải là đệ đệ nàng sao?" Cao Tấn thúc giục.
Tạ Khuynh âm thầm thở dài:
[ là đệ đệ. ]
[ nhưng đích thứ có khác, hắn *****̃ng không có coi ta là tỷ tỷ a. ]
[ được rồi, cầu liền cầu đi, ai bảo hắn là nhi tử của lão Tạ, tương lai còn phải sinh cháu chắt nối dõi cho lão Tạ nữa. ]
Hít sâu một hơi, Tạ Khuynh xoay người đối mặt với Cao Tấn, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức điện quang hỏa thạch, Cao Tấn mới vừa rồi còn đùa giỡn thích thú muốn nhìn nàng khó xử, lúc này lại nín thở.
Hai cánh tay Tạ Khuynh gác lên vai Cao Tấn, chậm rãi nhích lại gần hắn, có loại khẩn trương trước nay chưa từng có. Thẳng đến khi Tạ Khuynh ôn nhu hôn lên môi hắn một cái, lại nhẹ nhàng day day sau đó rời đi rồi Cao Tấn mới dám chậm rãi thở ra hơi nghẹn nãy giờ.
"Cầu xin như vậy có được không?" Tạ Khuynh hỏi.
Cao Tấn né tránh ánh mắt, quay mặt đi nhấp môi hai lần, cố gắng ***** nụ cười sắp không nhịn được, vội ho một tiếng:
"Quý phi chẳng lẽ tại qua loa trẫm?"
Tạ Khuynh im lặng:
[ cái này còn qua loa? ]
[ ở đây là Công Chính điện, ngươi còn muốn thế nào? ]
Bỗng nhiên, Tạ Khuynh thoáng nhìn hai luồng ửng đỏ khả nghi trên mặt Cao Tấn, âm thầm nghi hoặc:
[ cẩu tử đỏ mặt cái gì? ]
[ cũng không biết đã ngủ bao nhiêu lần, đỏ mặt cái rắm a. ]
[ cmn, càng ngày càng đỏ. ]
"Bệ hạ, ngài. . ." Tạ Khuynh cảm thấy mình cần phải quan tâm một chút vấn đề sức khỏe tâm lý của cẩu tử.
Ai biết vừa mở miệng liền bị Cao Tấn quát lớn: "Ngậm miệng."
Tạ Khuynh đành phải ngậm miệng lại, nhưng lòng thì:
[ trong đầu cẩu tử có phải là đang nghĩ tới cái gì bậy bạ không? ]
[ bằng không sao lại đỏ mặt thẹn thùng thành dạng này? ]
Cao Tấn không thể nhịn được nữa: "Trẫm kêu nàng ngậm miệng, không nghe thấy sao?"
Tạ Khuynh vô tội chỉ chỉ đôi môi đóng chặt, ý tứ: Ta không nói chuyện a.
Cao Tấn á khẩu không trả lời được.
Thời điểm bầu không khí đang lúng túng, Vạn công công tiến đến hồi bẩm:
"Bệ hạ, Tạ Giám quân cầu kiến."
Sự chú ý của Tạ Khuynh liền bị dời đi.
Tạ giám quân? Tạ Đạc? Hắn sao lại vào cung?
Không có Tạ Khuynh nhìn chăm chú cùng những ý nghĩ loạn thất bát tao kia, Cao Tấn rất nhanh bình phục lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói với Vạn công công:
"Tuyên."
Rất nhanh, Tạ Đạc từ ngoài điện đi vào.
Hắn là lần đầu tiên vào cung, lần đầu tiên vào Công Chính điện, ít nhiều cũng có chút câu nệ.
Bất quá, chút câu nệ này của hắn khi nhìn thấy Tạ Khuynh ngồi trên long ỷ cùng Cao Tấn, bị khí tức đại ma vương ép cho không thấy tung tích.
Ai da, đại ma vương thế mà ngồi trên long ỷ!
"Thần Tạ Đạc, tham kiến Bệ hạ, tham kiến Quý phi."
Tạ Đạc sợ hãi thì sợ hãi, nhưng nên hành lễ thì vẫn không quên.
"Đứng lên đi."
Cao Tấn tỉnh táo lại, khôi phục thành Hoàng đế Bệ hạ lạnh lùng bá đạo, bộ dạng này làm Tạ Khuynh quả thực hoài nghi tiểu khả ái vừa rồi bị nàng hôn một cái mà cũng đỏ mặt có phải cùng một người hay không.
"Biết vì sao trẫm tuyên triệu ngươi vào cung không?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Đạc nhẹ gật đầu:
"Biết. Thần chưa tam ti hội thẩm, liền tự tiện làm chủ c.h.é.m đầu Bành thế tử cùng Đào thế tử."
Cao Tấn hỏi: "Vì sao muốn c.h.é.m bọn họ? Dựa vào điều gì?"
Tạ Đạc trầm ổn trả lời:
"Bẩm bệ hạ, tháng ba năm nay, hai người họ đang trực tại quân doanh, chuồn ra ngoài uống rượu, sau khi say đem một nữ tử trên đường bắt về doanh địa giαи ɖâʍ. Nữ tử kia quyết không chịu nhục, tự vẫn mà chết. Việc này đã có ba nhân chứng xác nhận hành vi của bọn họ, cũng đã nhận tội ký tên. Dựa theo quân pháp, tướng sĩ dâm nhục người khác, gϊếŧ không tha."
Cao Tấn nghe vậy nhẹ gật đầu, bước ra khỏi long án:
"Nếu như vậy, ngươi gϊếŧ người là dựa theo quân pháp?"
Tạ Đạc thừa nhận: "Vâng."
"Được. Có pháp có thể theo, liền rất tốt." Cao Tấn đi tới trước mặt Tạ Đạc, hỏi hắn: "Nhưng hôm nay Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ níu lấy ngươi không thả, ngươi có tính toán gì hay không?"
Tạ Đạc nghĩ nghĩ, trả lời:
"Thần theo luật xử án, không làm sai, bọn hắn níu lấy ta liền níu đi, bất kể hậu quả gì, một mình thần nhận hết."
Tạ Khuynh nhìn kẻ ngu đần này, âm thầm lắc đầu:
[ ngốc quá mức chịu đựng! ]
[ chỉ bằng ngươi, có thể nhận cái gì? ]
[ nếu như ngươi không phải nhi tử Tạ Viễn Thần, không phải ngoại tôn Thái lão quận vương, hiện tại chỉ sợ đã sớm bị Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu c.h.é.m thành muôn mảnh. ]
Cao Tấn nhìn thoáng qua Tạ Khuynh đang ngồi sau long án, rồi lại bỗng nhiên hỏi Tạ Đạc:
"Vụ án này, là một mình ngươi hoàn thành sao?"
Tạ Đạc sửng sốt, không biết Cao Tấn hỏi như vậy là có ý gì, ấp úng trả lời: