Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang - Chương 382: Đôi Mắt Đầy Mâu Thuẫn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:34
Mùa đông ở thủ đô rất lạnh, Kỷ Dung Dữ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người thon dài, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam che kín toàn bộ khuôn mặt anh từ mũi trở xuống.
Chỉ để lộ phần da trắng nõn và cặp mắt lấp lánh như đá hắc diệu thạch.
Toàn thân anh toát lên vẻ thư sinh, khiến người ta vừa nhìn đã biết là người có học.
Anh về nông thôn năm 70, vận may tương đối tốt, nơi anh đến vừa hay đang xây trường học, sau đó anh thuận lợi vượt qua kỳ thi sát hạch của công xã địa phương, trở thành giáo viên tiểu học.
Lúc học sinh nghỉ học, tuy rằng phải xuống đồng làm việc, nhưng cũng xem như không phải chịu khổ.
Trong tay Kỷ Dung Dữ xách một miếng thịt vừa mới mua, bước chân không nhanh không chậm đi về nhà.
Trong khoảng thời gian ở nông thôn, anh đã học được không ít món ăn, định về nhà nấu cho mẹ nếm thử.
Nghĩ đến cuối cùng mình cũng đã về nhà, sau này không cần lo lắng mình ở xa, một mình mẹ chăm sóc không tốt bản thân, đôi mắt Kỷ Dung Dữ lộ ra ngoài hơi cong lên, trong mắt hiện lên một trận ý cười.
Đột nhiên, một cái bóng nhanh chóng từ phía sau vụt ra, dang hai tay che trước mặt anh, giọng nói cà lơ phất phơ vang lên bên tai.
“Anh bạn, gần đây túi tiền hơi chật, cho mượn ít tiền tiêu.”
Ngô Mạc Phi che trước mặt Kỷ Dung Dữ nói xong câu đó, mới nhìn rõ diện mạo của người này.
“Nha, vẫn là một thằng nhóc thư sinh!”
“Không tồi không tồi, xuống nông thôn mà vẫn được nuôi tốt như vậy, xem ra trong nhà đúng là có tiền ha.”
Cảm thán xong, trên khuôn mặt tím bầm của hắn lộ ra vẻ mặt cà lơ phất phơ, dùng đôi mắt sưng to chỉ còn lại một kẽ hở, ngẩng đầu nhìn Kỷ Dung Dữ cao hơn mình:
“Thằng nhóc, khu này là địa bàn của anh, khôn hồn thì mau đưa tiền ra.”
Đòi tiền vẫn chưa đủ, ánh mắt hắn rơi xuống miếng thịt trong tay Kỷ Dung Dữ.
Đã lâu không được ăn thịt, Ngô Mạc Phi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục không biết xấu hổ mà đưa tay chỉ vào miếng thịt lợn trong tay Kỷ Dung Dữ nói:
“Cả miếng thịt này, cũng đưa cho tao!”
Nếu đã đòi thịt lợn, những thứ khác hắn tự nhiên sẽ không khách khí.
Lập tức ra vẻ trịch thượng ra lệnh:
“Cả bộ quần áo và chiếc khăn quàng cổ trên người mày cũng đưa cho tao.”
“Tặc, những kẻ có tiền như bọn mày nên bớt tiền đi, bằng không đến lúc đó không giữ được, sớm muộn gì cũng mất trắng.”
“Nói lên, tiểu gia hôm nay cũng coi như là giúp mày!”
Nhìn tên du thủ du thực không biết từ đâu chui ra này, ý cười trong mắt Kỷ Dung Dữ nhanh chóng tan biến, ánh mắt lạnh băng nhìn Ngô Mạc Phi đang nói năng lộn xộn đứng ở đây.
Anh định tránh hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Loại phế vật như vậy, anh ngay cả một câu cũng không muốn nói với đối phương.
“Này, tiểu gia còn chưa nói xong, mày đi đâu?”
“Tao còn chưa nói xong đâu, có hiểu quy tắc không?”
Nhìn con cừu béo trước mắt lại dám vòng qua mình mà đi, vốn dĩ đã bị đánh một trận vô duyên vô cớ Ngô Mạc Phi tức khắc giận sôi máu.
Đưa tay hung hăng túm chặt ống tay áo Kỷ Dung Dữ, không cho anh rời đi.
Cánh tay bị túm chặt, ánh mắt Kỷ Dung Dữ lạnh băng nhìn về phía Ngô Mạc Phi, lạnh lùng nói:
“Buông tay.”
Ngô Mạc Phi: “Buông cái rắm! Mày tưởng mày là nhân vật ghê gớm gì sao? Bảo ông buông ông liền buông?”
“Hôm nay ông tâm trạng không tốt, mau đưa tiền ra.”
Giọng điệu Kỷ Dung Dữ trực tiếp giảm xuống mấy độ, trong giọng nói cũng nhiễm sự tức giận: “Buông tay!”
Đồ không biết điều này, nếu còn không buông tay, thì đừng trách anh không khách khí.
Thấy con cừu béo này chẳng những không nghe lời mình nói, lại còn dám uy h.i.ế.p mình, vốn đã đầy bụng tức giận Ngô Mạc Phi tức khắc giận bốc lên đầu.
Giơ nắm đ.ấ.m lên liền muốn cho cái tên thư sinh trước mắt một cú.
Kỷ Dung Dữ khi nhìn thấy Ngô Mạc Phi giơ nắm đ.ấ.m lên, đang chuẩn bị phản kích, một viên gạch nhanh chóng từ phía sau Ngô Mạc Phi bay tới, đập vào lưng hắn, trực tiếp đập hắn xuống đất, nằm trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.
Viên gạch không biết có phải vì chất lượng không tốt không, sau khi đập người xuống đất liền vỡ thành mấy nửa.
“Thằng ranh con nào dám đánh lén ông?”
“Đau c.h.ế.t ông rồi.”
Ngã một cú cẩu gặm bùn, Ngô Mạc Phi bốc hỏa, hắn nhe răng trợn mắt đứng dậy từ trên mặt đất, liền muốn tìm tên đánh lén phía sau để tính sổ.
Chẳng qua thân hình hắn vừa mới đứng dậy được một nửa, liền thấy những mảnh gạch vỡ vụn rơi rụng trên mặt đất.
Ngô Mạc Phi khựng lại, lập tức chuẩn bị chạy nước rút 100 mét, bật chế độ bỏ chạy.
Chẳng qua hắn còn chưa kịp chạy ra, giọng nói lạnh băng của Mẫu Dạ Xoa liền vang lên phía sau hắn.
“Dám chạy, kiếp sau mày không cần chạy nữa!”
Ngô Mạc Phi không biết có phải ảo giác của mình không, sao lại cảm thấy giọng nói của Mẫu Dạ Xoa này nghe thấm thía hơn vậy?
Kỷ Dung Dữ theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, liền thấy một bóng người mặc đồ dày cộm, toàn thân đều được bao bọc kín mít đứng ở đầu ngõ.
Trong tay đeo găng tay da còn cầm một viên gạch.
Viên gạch được tung lên rồi chụp xuống liên tục trong bàn tay trông có vẻ rất nhỏ nhắn.
Kỷ Dung Dữ nếu không biết trọng lượng của một viên gạch, nhìn thấy động tác này của cô, thật sự có thể sẽ cho rằng cô đang tung một quả quýt, hoặc một hạt đậu phộng.
Nghe giọng nói này, hình như là một người phụ nữ?
Lúc này, Kỷ Dung Dữ vốn dĩ nên đi.
Nhưng nói sao thì đối phương cũng xem như đã giúp mình, tuy rằng anh cũng không thật sự cần.
Đã được giúp đỡ thì nên nói lời cảm ơn.
Kỷ Dung Dữ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng được bọc kín mít đó đi tới.
Anh vừa mới mở miệng nói lời cảm ơn, nhưng khi thấy cặp mắt lộ ra ngoài kia, Kỷ Dung Dữ sững sờ.
Lông mi dài và cong vút bám một lớp sương trắng, đôi mắt đen trắng phân minh, dường như có thể liếc mắt một cái nhìn thấu trái tim người.
Vị trí khóe mắt trông đỏ ửng, giống như là đã từng bị tủi thân mà khóc, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay qua vuốt ve nhẹ nhàng một chút.
Nhưng đối lập rõ ràng với khóe mắt đỏ ửng, lại là ánh mắt lạnh như băng.
Trông như hàn đàm ngàn năm, bất kỳ ai cũng đừng hòng làm nó gợn lên bất kỳ con sóng nào.
Đây là một đôi mắt vô cùng mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng dụ hoặc người khác.
Ngón tay Kỷ Dung Dữ giấu trong găng tay hơi động đậy, không nhịn được muốn đưa tay qua vuốt ve một chút.
May mắn là anh vẫn còn lý trí, khống chế được cái ý nghĩ ngớ ngẩn này.
Trong lòng không nhịn được có chút bực bội, sao mình lại có ý nghĩ như vậy.
Chu Linh bây giờ tâm trạng thật sự không tốt, căn bản không có tâm tư dư thừa để chú ý đến những người khác đang đứng trong ngõ.
Ánh mắt cô chỉ chăm chú vào cái bóng người đang cong lưng kia, giọng nói lạnh băng: “Mẹ mày không còn, đi cùng tao về, lo hậu sự cho bà ấy!”
Chu Linh bây giờ bình tĩnh vô cùng, dường như càng đến những lúc như thế này, d.a.o động trong lòng cô lại càng nhỏ đi.
Cứ như một người ngoài cuộc, có thể an tĩnh phân tích lợi và hại của chuyện này.
Hậu sự của Tô Lâm Lang cô có thể làm, nhưng không cần thiết.
Bà ấy có Ngô Mạc Phi cái thằng con trai tiện nghi này, để hắn đến làm sẽ thích hợp hơn!
Như vậy, bản thân mình mới không bị dính vào chuyện của người tiền nhiệm, không cần phải giải thích với người khác tại sao lại là mình, một người không thân thích gì với bà ấy, lại đến lo hậu sự.