Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 46:------
Cập nhật lúc: 27/12/2025 01:24
Lần này, hai lão già "đầu đội trời chân đạp đất" sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, vừa lăn vừa bò về phía trước, gào lên: "Con ơi! Mày đứng lại cho tao!"
"Tần Hà Hoa, mau ngăn, ngăn cái con ranh tiện nhân này lại!"
Ngay cửa, Tần Hà Hoa lập tức dang rộng hai tay định cản, nhưng thấy Trình Phân lao tới, bà ta đột nhiên lảo đảo rồi ngã lăn ra đất, ôm trán rên rỉ: "Ôi, sao ch.óng mặt thế này."
Cú ngã đúng lúc này đã giúp Trình Phân thuận lợi xông vào phòng. Chỉ vài giây sau, tiếng hét t.h.ả.m thiết của Giang Hoằng Đồ vang lên...
Trước khi Trình Phân xông vào đúng một giây, Giang Hoằng Đồ đang quay lưng về phía cửa, lén lút gặm một cái bánh bột ngô chiên.
Bánh bột ngô này làm từ lương thực Trình Phân mang đến, được làm rất to lại còn nhiều dầu, ăn vào miệng thơm phức.
Tiếng ồn ào hỗn loạn bên ngoài chẳng liên quan gì đến hắn. Theo kinh nghiệm trước đây, dù cãi nhau to đến mấy thì bố mẹ hắn cũng chẳng bao giờ chịu thiệt, mà bố mẹ không chịu thiệt thì hắn cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.
Đừng nhìn hắn bây giờ ăn không ngon mặc không đẹp, nhưng so với cả cái đội sản xuất này, cuộc sống của hắn tuyệt đối là thoải mái nhất.
Từ khi có trí nhớ đến nay đã hơn bốn mươi năm, hắn hầu như chưa phải động tay vào việc gì. Hồi nhỏ bố mẹ cưng chiều, lớn lên bố mẹ nuông chiều, dù đã hơn bốn mươi tuổi đầu nhưng hắn vẫn không phải làm việc gì, trong nhà hễ có gì ngon là đều chui vào bụng hắn.
Như lúc này đây, bánh làm nhiều bột lại lắm dầu, hai cái bánh bột ngô chiên thơm phức, cả nhà sáu người chỉ có mình hắn được ăn.
Giang Hoằng Đồ vốn ích kỷ, bản thân hắn ăn còn chưa đủ no, làm sao có chuyện chia cho vợ con. Vừa hay nhân lúc Tần Hà Hoa ra ngoài, hắn lôi cái bánh bột ngô giấu đi ra nhét vội vào miệng.
Không ai dám tranh với hắn, nếu dám tranh thì bố mẹ hắn chắc chắn không để yên.
Chỉ là cái miệng của Tần Hà Hoa cứ lải nhải suốt những điều hắn không thích nghe, làm hắn bực mình. Cho nên hắn mới đợi lúc mụ ta ra ngoài, quay lưng ra cửa tranh thủ ăn cho xong.
Tâm trí dồn hết vào cái bánh nên hắn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Đợi đến khi đang nhai dở, cảm thấy có gì đó không ổn quay đầu lại thì hồn vía lên mây. Nhất là khi nhìn thấy con d.a.o phay giơ lên, dù chưa c.h.é.m trúng người cũng đủ dọa hắn hét lên thất thanh...
Ngay sau đó, hắn đột nhiên ôm cổ, mặt đỏ bừng, ngồi xổm không vững ngã lăn ra đất.
Trình Phân đang cầm d.a.o dọa người: "???"
Hai ông bà già vừa xông vào nhìn thấy con trai cưng ngã lăn ra giãy giụa: "..."
"Con ơi là con!!" Bà cụ Giang gào lên một tiếng t.h.ả.m thiết, rồi trợn mắt ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ông lão Giang cũng bủn rủn chân tay, ngồi phịch xuống đất rồi bò về phía con trai. Bò đến nơi, đôi tay run rẩy không dám chạm vào hắn: "Con ơi, con trai tôi, con bị thương ở đâu? Nó c.h.é.m con chỗ nào... Con ơi, có phải đau quá không, nói bố nghe, bố che cho con... Con ơi."
Giang Hoằng Đồ một tay ôm cổ, tay kia móc vào họng, mặt đỏ gay gắt, sắp nghẹn c.h.ế.t đến nơi: "Ư... ư... nước, nước..."
"Co giật, con tôi co giật rồi, ông trời ơi tôi sợ quá, sợ quá..." Ông lão Giang cũng không chịu nổi cú sốc, kêu lên quái dị rồi ngã ngửa ra sau, đè nặng lên người bà vợ già.
Giang Hoằng Đồ lúc này sắp trợn trắng mắt, nắm tay đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c mình. Cũng chẳng biết có phải dùng đúng phương pháp không, mà ngay trước giây phút sắp nghẹt thở vì miếng bánh bột ngô, hắn bỗng thông khí được. Hắn thở hắt ra một hơi dài rồi nằm vật ra cạnh bố mẹ, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, hồn vía chưa kịp hoàn lại.
"Trời đất ơi!" Giang Đông Dương lúc này mới lao tới. Nhìn cảnh tượng trong phòng bốn người thì ba người nằm la liệt, anh không khỏi nhìn Trình Phân bằng ánh mắt nể phục: "Lợi hại thật, mới thế mà đã hạ gục cả ba người rồi?"
"..." Trình Phân vẫn cầm d.a.o phay, ngơ ngác.
Cô ta... cô ta đã làm gì đâu?
Rõ ràng cô ta chưa làm gì cả mà: "Anh cả, em thật sự chưa làm gì..."
Giang Đông Dương không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên với cô ta.
Cảnh tượng ban đầu cũng làm anh giật mình. Nhưng khi nhìn kỹ thấy ba người kia vẫn còn thở, anh cảm thấy việc đưa Trình Phân đến đây quả là quyết định sáng suốt.
Nhìn xem, cả ba đều bị cô ta làm cho đo ván!
...
Giang Trạm Sinh nếu biết chuyện náo nhiệt ở nhà cũ chắc chắn sẽ hận không thể chạy về xem ngay.
Tiếc là ông đã bỏ lỡ hoàn toàn.
Nhưng ông ở nhà cũng chẳng rảnh rỗi. Con cái đông, kiếm bao nhiêu tiền cũng cảm thấy không đủ tiêu. Mấy năm trước túng thiếu, giờ cũng chẳng khá hơn là bao.
Giang Trạm Sinh không có bản lĩnh lớn, năm xưa kiếm được công việc ở thành phố không phải nhờ tay nghề giỏi, giờ muốn tìm thêm việc làm thêm hầu như là không thể.
Nhưng lần này không biết nên nói là ông may mắn hay nhà máy xui xẻo.
Cái máy chải bông duy nhất trong xưởng bị hỏng, hết cách đành phải tìm người làm thủ công.
Công việc không khó, chỉ là tơi bông, loại bỏ tạp chất, nhà máy cần khoảng chục người làm thêm ba tiếng mỗi tối, thù lao là ba hào.
Giang Trạm Sinh nghe tin liền đăng ký ngay không chút do dự.
Một ngày ba hào, một tháng cũng được chín đồng. Tuy vất vả chút nhưng không phải việc lâu dài, máy sửa xong là hết việc, kiếm thêm ngày nào hay ngày đó.
"Lão Giang, ông ra ngoài mặc thêm cái áo vào." Hà Trạch Lan lấy áo khoác đưa cho ông, rồi đưa thêm cái bình nước, "Trong này tôi đổ nước ấm rồi, nếu lạnh hay mệt thì uống một ngụm cho lại sức."
"Cũng chỉ có ba tiếng thôi, mệt gì đâu."
Hà Trạch Lan không đáp lời ông.
Làm ba tiếng thì không mệt lắm, nhưng ban ngày ông đã đứng làm việc cả ngày, tối lại làm thêm ba tiếng thì sao không mệt được?
Nhưng bà không nói gì. Nếu bà gặp cơ hội này, bà cũng sẽ không do dự mà tranh thủ.
Khi con còn nhỏ thì lo chúng ăn không no mặc không ấm, lo học phí sách vở. Cứ nghĩ con lớn rồi sẽ đỡ lo, ai ngờ con lớn rồi áp lực của cha mẹ càng lớn hơn.
Nhất là chuyện xuống nông thôn bây giờ, tuy đã cố gắng hết sức nhưng vì không thể lo lót êm xuôi cho các con, trong lòng bà vẫn thấy áy náy.
Bà biết không chỉ bà nghĩ vậy, lão Giang cũng nghĩ thế. Nếu không có áp lực, tối đến ở nhà nghỉ ngơi chẳng sướng hơn sao, việc gì phải chạy đến nhà máy tăng ca?
Tiễn lão Giang ra cửa, nhìn bóng ông khuất dần nơi đầu ngõ, Hà Trạch Lan định quay vào thì bà Phùng hàng xóm gọi giật lại: "Mẹ cái Phân à, mấy hôm trước bà mối Vương có đến nhà chị không?"
Hà Trạch Lan hơi nhíu mày: "Có, nhưng chỉ ngồi một lúc thôi, không nói chuyện gì nhiều."
Bà không muốn nhắc đến chuyện Trình Phân và gã đàn ông kia, nói ra chỉ thấy bẩn miệng.
Bà Phùng nghe vậy là hiểu ngay. Nhưng lần này bà hỏi không phải vì chuyện của Trình Phân. Mấy ngày nay xem kịch hay nhà Trình Phân nhiều rồi, xem cũng thấy nghẹn khuất, bà chẳng muốn hỏi thêm.
Sở dĩ hỏi là vì chuyện khác, bà chỉ tay sang nhà bên cạnh: "Hôm đó gặp chị, bà mối Vương có hỏi thăm chuyện nhà bên cạnh không?"
Hà Trạch Lan lắc đầu, tò mò hỏi: "Sao thế, bà mối Vương định làm mai cho mẹ thằng Dương Thải à?"
"Tôi đoán chắc là có chuyện đó." Bà Phùng gật đầu, "Nếu không bà ta đến khu này hỏi thăm cô Tạ làm gì?"
Bà hừ một tiếng: "Mấy người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô Tạ đã từ chối bao nhiêu lần rồi? Cố tình từ chối người này thì người khác lại tới."
Hà Trạch Lan không thấy lạ: "Mẹ thằng Dương Thải là người ưu tú, có nhiều người đến hỏi thăm cũng phải thôi."
Thực sự rất ưu tú.
Hai người không làm cùng phân xưởng, nhưng trong nhà máy dệt đông như thế bà cũng nghe danh cô Tạ, tháng nào cũng có tên trên bảng khen thưởng, không ưu tú sao làm được thế?
Nếu cô ấy chưa từng kết hôn sinh con, e là người đến cầu thân đã san bằng ngưỡng cửa nhà cô ấy rồi.
Bà Phùng cũng nghĩ vậy. Nhưng bà nghĩ sâu xa hơn chút, ngoài sự ưu tú của bản thân cô Tạ, cái chỉ tiêu công việc và căn nhà kia cũng khiến người ta thèm thuồng, nếu không thì sao cứ từ chối người này lại có người khác tới. "Vậy chị để ý giúp một chút, nếu thấy bà mối Vương đến thì báo một tiếng, chúng ta phải làm chỗ dựa cho cô Tạ."
Hà Trạch Lan hiểu ý bà.
Hình như là năm kia thì phải, một gã bị từ chối đ.â.m ra thẹn quá hóa giận, kéo một đám người đến gây sự với cô Tạ. Sau đó... hình như là thằng Đông Dương nhà bà nghe thấy động tĩnh, hô to vài tiếng gọi mọi người đến ngăn cản.
Lần đó làm ầm ĩ lắm.
Bình thường gặp chuyện này Tổ dân phố sẽ cử người đến hòa giải, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng lần đó cô Tạ trực tiếp báo công an, gã kia hình như còn bị tạm giam một thời gian.
Cũng may cô Tạ cứng rắn, về sau tuy vẫn có người đến cầu thân nhưng không thành thì thôi, chứ không dám gây chuyện nữa.
Cô Tạ không giống những người phụ nữ cam chịu khác, càng nhịn thì đối phương càng được nước lấn tới. Mẹ góa con côi không ai chống lưng, gặp phải kẻ xấu bụng chắc chắn chịu thiệt thòi.
Hà Trạch Lan không khỏi nhớ lại mình trước kia.
Làm góa phụ đâu phải cứ đóng cửa lại là yên ổn sống qua ngày. Không gây chuyện với ai nhưng cũng sẽ có kẻ đến trêu chọc, hoặc là phải đanh đá một chút, hoặc là phải có chút thủ đoạn, nếu không thì không sống nổi.
Bà chẳng có cả hai thứ đó.
Nhưng bà thấy mình vẫn may mắn vì gặp được lão Giang. Hy vọng cô Tạ dù không gặp được người phù hợp thì cũng có thể bình an nuôi Dương Thải khôn lớn.
...
Hôm sau, Giang Tiểu Nga cùng các bạn đi đến Đội sản xuất Tam Châu.
Vốn định tìm ông cụ kia hỏi về kỹ thuật mộng và lỗ mộng xem có áp dụng được vào việc cải tạo máy móc hay không.
Tiếc là vì quá nôn nóng nên họ đã bỏ qua một điểm.
Ở trường ít tiết nên họ có thể xin nghỉ, nhưng ông cụ Hàn này đâu phải muốn nghỉ là nghỉ, dù đã gần 60 tuổi ông vẫn phải ra đồng làm việc.
Sang năm có được chia thêm chút lương thực hay không phụ thuộc vào nỗ lực năm nay. Khi nhóm Giang Tiểu Nga đến, ông đang cầm cuốc cuốc đất, kiểu gì cũng phải đến 2-3 giờ chiều mới rảnh.
"Thật xin lỗi, hay các cháu cứ vào nhà ông ngồi đợi, ông làm xong việc này rồi về nói chuyện?" Ông cụ Hàn không ngờ có người lại cất công tìm đến tận đội sản xuất. Trước mặt ông là năm cô cậu tuy còn trẻ nhưng nhìn ai cũng ra dáng "trí thức", được "trí thức" thành phố đến thỉnh giáo khiến ông có chút thụ sủng nhược kinh.
Nhưng dù thế nào, ông cũng không định bỏ dở công việc để tiếp chuyện họ. Con dâu năm năm trước mới sinh được đứa cháu gái, bế trên tay bé tí teo, ông làm ông nội chỉ muốn làm thêm chút việc kiếm thêm công điểm để sang năm nuôi cháu gái béo tốt.
Người nông dân chẳng có ước mơ gì cao sang, chỉ mong người nhà được ăn no hơn một chút, không phải chịu đói nữa.
Nên dù thế nào ông cũng không nỡ bỏ cái cuốc xuống.
"Là chúng cháu suy nghĩ chưa chu đáo ạ." Chu Châu vội đáp, cả nhóm vội vàng chạy tới mà quên mất có thể gây phiền phức cho người khác.
La Lãng nhảy phắt xuống ruộng, vừa xắn tay áo vừa nói: "Ông Hàn, để cháu giúp ông, đông người làm cho nhanh xong."
"Không cần không cần, đâu cần đến cháu..."
Ông cụ Hàn chưa nói hết câu, cái cuốc trong tay đã bị đổi chủ. Nhìn tư thế cuốc đất của cậu thiếu niên này, ông tò mò: "Cậu bé, cháu là tay làm nông sành sỏi đấy nhỉ."
"Đương nhiên rồi ạ, cháu theo gia đình ra đồng từ năm bảy tuổi cơ mà." La Lãng cười toe toét. Bảy tuổi cậu không phải đi theo người lớn để chơi, mà là làm việc thật sự để kiếm năm công điểm. Nếu không phải sư phụ giúp cậu đi học, giờ cậu có thể kiếm mười công điểm ở đội rồi.
Hơn nữa dù đi học, mỗi lần về đội cậu cũng không nghỉ ngơi mà theo bố mẹ ra đồng. Đội trưởng biết hoàn cảnh đặc biệt của cậu nên đồng ý ghi công điểm theo ngày làm, người ta tốt như vậy thì cậu làm việc tự nhiên không thể lười biếng.
"Cháu cũng xuống giúp một tay."
"Ông ơi, còn cái cuốc nào nữa không ạ?"
"Chúng cháu mỗi người một tay, chắc nhanh xong thôi!"
"Thôi đi." La Lãng ngăn các bạn lại. Bốn người này chưa từng làm ruộng, không phải cứ đông người là được việc, không biết làm thì "giúp" lại thành "phá" cũng nên. "Các cậu tìm chỗ nghỉ ngơi đi, nhiều nhất ba tiếng nữa là tớ giải quyết xong!"
