Thập Niên 60: Quan Quân Lạnh Lùng Bị Nữ Tiến Sĩ Lợi Hại Thu Phục - Chương 9: - Triệu Đại Cữu Tới Cửa ---
Cập nhật lúc: 11/12/2025 07:02
Vương Hiểu Huy cũng nhìn thấy Hạ Lê và Lý Khánh Nam, có chút thắc mắc: “Hai cậu sáng sớm tinh mơ chạy đi đâu thế?
Trời còn chưa sáng hẳn mà?”
Hạ Lê nói bừa: “Tính đi chặn đầu Triệu Hải Ninh, kết quả còn chưa chặn được người thì đã thấy cậu rồi.”
Vương Hiểu Huy: …
Đúng là chuyện mà hai kẻ không đáng tin này có thể làm ra!
Cậu ta kẹp điếu t.h.u.ố.c lên miệng, rít một hơi mạnh, nhả ra làn khói trắng hòa quyện với hơi thở vì nhiệt độ buổi sáng thấp, trông có vẻ m.ô.n.g lung.
“Triệu Hải Ninh không phải người tốt, cậu đừng gả cho hắn.
Anh em mình quen nhau bao năm, tớ nói thẳng nhé.
Gả cho tớ đi, tớ bảo đảm cho cậu được an toàn. Khi nào nhà cậu ổn rồi, tớ sẽ thả cậu đi.”
Hạ Lê đã xem qua ký ức của nguyên chủ về Vương Hiểu Huy. Cô gái nhỏ này tính cách đơn giản, lại còn khá bướng bỉnh, không nhìn rõ tình hình.
Nhưng cô vừa nhìn đã nhận ra, Vương Hiểu Huy thích nguyên chủ.
Ông nội của Vương Hiểu Huy là Sư trưởng, tiếc rằng mấy người con trai của ông không làm chính trị thì cũng là người không làm nên trò trống gì, chẳng ai kế thừa được sự nghiệp của ông.
Cha của Vương Hiểu Huy chính là người không có chí tiến thủ trong nhà. Với tình hình hiện tại của nhà Hạ Lê, việc Vương Hiểu Huy dám nói cưới cô, chắc chắn cậu ta đã chịu áp lực cực lớn từ gia đình.
Nhưng cô không phải nguyên chủ, và cũng không thể gả cho cậu ta.
Vì nguyên chủ đã ra đi, cô cần phải dập tắt ý nghĩ này của cậu ta.
Hạ Lê: “Tớ thích mẫu người sắt đá, anh dũng cường tráng. Dù là kết hôn giả, tớ cũng muốn tìm người như vậy.”
Vẻ mặt Vương Hiểu Huy lập tức trở nên khó tả: “Cậu thấy tên công t.ử bột Triệu Hải Ninh kia có chỗ nào sắt đá, anh dũng cường tráng cơ?”
Hạ Lê nói giọng vô lại: “Hắn đúng là công t.ử bột, nhưng nếu tớ kết hôn với hắn thì có thể theo chồng đi lính đấy! Trong quân đội những người như thế nhiều lắm.”
Vương Hiểu Huy: … Cô nói những lời nguy hiểm như thế này có được không? Phá hoại hôn nhân quân đội là phạm pháp đấy!
Tuy nhiên, cậu ta cũng hiểu ý của Hạ Lê, đè nén sự thất vọng trong lòng, dập tắt điếu thuốc, nhún vai một cách phóng khoáng: “Thôi được, có gì cần giúp đỡ cứ nói thẳng với anh em, anh em nhất định vì cậu mà xả thân!”
Khóe miệng Hạ Lê giật giật: “Xả thân thì không cần, tớ chỉ muốn biết Triệu đại cữu của Triệu Hải Ninh giấu những của cải cướp bóc đó ở đâu thôi.”
Vương Hiểu Huy: … Luôn cảm thấy cô nàng này và trước đây có gì đó khác biệt, hình như bỗng nhiên trở nên không đáng tin cậy hơn.
Hít một hơi thật sâu, cậu ta nói: “Được rồi, tớ sẽ đi dò la tin tức cho cậu.”
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây. Hạ Lê tranh thủ sáng sớm về ngủ bù. Cô đã thức cả đêm, cứ tiếp tục thế này dễ bị hói đầu mất.
Buổi sáng, Hạ Lê còn chưa dậy thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ tầng dưới vọng lên.
Là một dị năng giả, ngũ quan của cô cực kỳ nhạy bén, cô nghe rõ mồn một sự huyên náo bên dưới. Cô lập tức bật dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi lao xuống lầu.
Cô nhìn thấy bảy tám người đang đứng ở cửa.
Người dẫn đầu trông khá nho nhã, đeo kính gọng vàng, mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn đen kiểu thời thượng của cán bộ thời bấy giờ, cài một cây bút Parker trên n.g.ự.c áo, tóc chải gọn gàng kiểu ba-bảy, toát lên vẻ một cán bộ cũ.
Còn những người phía sau hắn thì không khác gì một đám du côn, đứng ngồi không ra dáng gì, tay còn cầm những cây gậy gỗ dài, vừa nhìn đã biết họ đến đây là để gây sự.
Hạ Lê có chút thắc mắc. Đây dù gì cũng là quân khu đại viện, sao họ lại có thể vào đây với bộ dạng này được?
Người đàn ông dẫn đầu giả vờ quay cổ tay nhìn đồng hồ mấy lần, vẻ mặt ung dung.
“Có người tố cáo nhà đồng chí tàng trữ sản vật tư bản chủ nghĩa. Hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để kiểm tra, mong đồng chí Hạ hợp tác.”
2_Nói là vậy, nhưng tay bọn họ lại cầm sẵn cả các vật dụng đập phá, nhìn thế nào cũng không giống đến để “kiểm tra”, mà giống đến để “gây sự” hơn.
Hạ Kiến Quốc che chắn cho vợ mình ở phía sau, trong lòng đã biết trước họ sẽ đến. Ông biết thái độ nhún nhường lúc này chỉ khiến hậu quả tồi tệ hơn, nên không hề tỏ ra nhượng bộ.
“Vậy thì mời đồng chí Lý xuất trình giấy phép lục soát.
Đây dù gì cũng là quân khu đại viện, không phải nơi các người có thể làm càn!”
Lý Thắng Lợi hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Hạ Kiến Quốc. Chuyện này bọn họ làm quá nhiều rồi, vài câu nói đó không thể dọa được hắn.
“Xem ra đồng chí Hạ sắp phải đi cải tạo cùng bần nông rồi, mà khí thế vẫn không hề suy giảm.
Quan liêu nặng nề, quả nhiên là cần phải cải tạo thật tốt.”
Nói rồi, hắn giơ tay: “Lục soát kỹ lưỡng cho tôi, xem trong nhà này có thứ gì không nên có không, để chúng ta còn về báo cáo với người tố cáo!”
Hắn vừa ra lệnh, đám người phía sau lập tức cười hề hề, cầm gậy xông lên, nhắm vào đồ vật trong nhà mà đập phá.
