Thập Niên 60: Tiểu Thư Tư Sản Cuỗm Sạch Gia Tài, Chớp Nhoáng Cưới Thủ Trưởng - Chương 115
Cập nhật lúc: 15/12/2025 18:05
Liễu Tư Ngữ dụi dụi mắt, yếu ớt đứng bên cạnh Cao Văn, như là sợ đ.á.n.h thức Văn Kình vậy nhẹ giọng nói: "Không sao, tôi cũng vừa mới ngủ một lát. Em Thẩm Chiếu Nguyệt ngày thường đặc biệt bận, ngoài phải dạy nhân viên y tế bệnh xá chúng ta châm cứu, còn phải phối chế các loại t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c Trung y, khẳng định không có thời gian chăm sóc Văn Kình."
Liễu Tư Ngữ chỉ thiếu không nói thẳng trừ bản thân cô ta ra, người khác ai chăm sóc Văn Kình cô ta đều không yên tâm.
Nói xong, Liễu Tư Ngữ liền đứng sang một bên, ánh mắt lên án nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt, không biết còn tưởng rằng Thẩm Chiếu Nguyệt giành công chăm sóc Văn Kình của cô ta.
Đúng như Liễu Tư Ngữ nói, Thẩm Chiếu Nguyệt rất bận, cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để phối hợp diễn xuất của Liễu Tư Ngữ.
Thẩm Chiếu Nguyệt đi đến trước giường bệnh, trực tiếp lột mí mắt Văn Kình nhìn một cái, sau đó lại nắm cổ tay anh, bắt mạch cho anh.
Hư, vẫn là hư.
Văn Kình sau khi tỉnh lại, cảm thấy trên người mình lạnh lạnh, liền bảo Liễu Tư Ngữ tìm quần áo bệnh nhân cho anh mặc vào.
Có Liễu Tư Ngữ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Thẩm Chiếu Nguyệt lúc này không trực tiếp tự tay cởi quần áo Văn Kình, nói với Liễu Tư Ngữ: "Cởi quần áo anh ấy ra."
Liễu Tư Ngữ bị ra lệnh đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng lại giả vờ thẹn thùng, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Sao lại muốn cởi quần áo nữa? Em Thẩm Chiếu Nguyệt không biết đâu, anh Văn Kình hôm qua thiếu chút nữa vì xấu hổ mà c.h.ế.t."
Thẩm Chiếu Nguyệt đặt gói châm cứu của mình lên tủ nhỏ cạnh giường bệnh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như không có lực sát thương, nhưng kỳ thật nghe kỹ là có thể nghe ra sự mỉa mai của cô: "Cởi quần áo đương nhiên là phải châm cứu cho anh ấy rồi! Bằng không cô cho rằng tôi thích xem bộ n.g.ự.c to cơ bắp đầy vết răng rắn của anh ấy sao?"
Thấy Liễu Tư Ngữ làm như chiếm tiện nghi của Văn Kình vậy, động tác cực chậm cởi cúc áo bệnh nhân, Thẩm Chiếu Nguyệt chờ không kịp tiến lên một phen kéo mạnh vạt áo bệnh nhân ra, sau đó trong tiếng kinh hô của Liễu Tư Ngữ, nhanh chóng châm cứu xong cho Văn Kình.
Liễu Tư Ngữ nhặt lên cúc áo bị văng xuống đất vì động tác thô lỗ của Thẩm Chiếu Nguyệt, lên án nói: "Em Thẩm Chiếu Nguyệt, sao cô có thể làm hỏng quần áo bệnh nhân chứ?"
Thẩm Chiếu Nguyệt cảm thấy ngữ khí Liễu Tư Ngữ này giống như đã từng nghe ở đâu đó, thật giống như ngữ khí của một trà xanh trong một bộ phim cô từng xem kiếp trước: "Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao bạn có thể ăn thỏ thỏ?"
Thẩm Chiếu Nguyệt nhịn xuống ý muốn trợn trắng mắt, vừa thu thập gói châm cứu vừa nói: "Nửa giờ sau gọi tôi tới lấy kim."
Thấy Thẩm Chiếu Nguyệt căn bản không để ý lời mình, Liễu Tư Ngữ xấu hổ bực bội dậm dậm chân, "Em Thẩm Chiếu Nguyệt, cô làm hỏng đồ vật của nhà nước, cô phải bồi thường!"
Thẩm Chiếu Nguyệt vốn dĩ chuẩn bị phải đi, nghe xong lời Liễu Tư Ngữ, xoay người lấy đi cúc áo trong tay cô ta, hướng về phía y tá mặt tròn Lý Hiểu Quyên hô một tiếng: "Chị Tiểu Quyên! Tôi không cẩn thận làm hỏng nút áo bệnh nhân, chị giỏi việc may vá, chị giúp tôi may hai mũi đi!"
Lý Hiểu Quyên lúc này vừa lúc không có việc gì, nghe thấy Thẩm Chiếu Nguyệt gọi mình, liền đi tới nhìn một chút.
Quần áo bệnh nhân trên người Văn Kình chỉ là rớt hai cái nút áo, Lý Hiểu Quyên không sao cả xua xua tay: "May hai mũi thôi mà, đồng chí Thẩm cô cứ đi làm việc bận của cô đi, lát nữa tôi liền làm xong cho."
Thẩm Chiếu Nguyệt nhướng mày với Liễu Tư Ngữ, cười giảo hoạt nói: "Còn phải phiền y tá Liễu thay cho Văn Kình một bộ quần áo bệnh nhân mới."
Liễu Tư Ngữ trong lòng mắng Thẩm Chiếu Nguyệt đã c.h.ế.t, cái cô tiểu thư tư bản Thẩm Chiếu Nguyệt này rốt cuộc có biết hay không cô ta thay quần áo cho Văn Kình, phải tốn bao nhiêu công sức không?
Liễu Tư Ngữ giận mà không dám nói gì, giả vờ tủi thân đỏ hốc mắt: "Em Thẩm Chiếu Nguyệt, có phải tôi đã làm sai chuyện gì chọc cô không vui không? Cô tại sao phải nhằm vào tôi như vậy?"
Thẩm Chiếu Nguyệt vô tội chớp chớp mắt: "Tôi không có nhằm vào cô a! Cô nói tôi làm hỏng đồ vật của nhà nước, phải bồi thường, tôi tìm người giúp tôi may vá quần áo, khẳng định phải cởi quần áo từ trên người Văn Kình ra mới có thể may vá sao. Tổng không thể để chị Tiểu Quyên dán vào n.g.ự.c Văn Kình để may nút áo cho anh ấy đi?"
"..." Liễu Tư Ngữ tưởng tượng đến hình ảnh đó, liền một trận rùng mình.
Văn Kình là đối tượng công lược của cô ta, sao có thể cùng người phụ nữ khác có bất kỳ hành động thân mật da thịt nào!
Liễu Tư Ngữ nỗ lực không để lộ ra biểu cảm hung ác dữ tợn của mình, cô ta hướng về phía Thẩm Chiếu Nguyệt vươn tay: "Cô đưa cúc áo cho tôi là được, tôi cũng biết may nút áo."
Thẩm Chiếu Nguyệt trêu chọc nhìn Liễu Tư Ngữ, lúc đưa cúc áo trả lại cho cô ta, ở bên tai Liễu Tư Ngữ thấp giọng hỏi: "Cô không phải là muốn mượn cơ hội may nút áo, cùng Văn Kình có gì đó da thịt chi thân đi?"
Liễu Tư Ngữ thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt một cái: "Em Thẩm Chiếu Nguyệt, cô nói bậy bạ gì đó!"
Nói xong, cô ta nắm chặt cúc áo cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Chiếu Nguyệt cũng không ở trong phòng bệnh lâu, chẳng qua cô vừa rời khỏi phòng bệnh một lát, liền bưng hai chén nước trở về, một ly đưa cho Cao Văn còn chưa tan tầm, một ly đặt ở đầu giường Văn Kình.
Liễu Tư Ngữ cầm gói kim chỉ trở về, quy củ ngồi bên giường bệnh may nút áo.
"Vất vả cho cô y tá Liễu." Thẩm Chiếu Nguyệt kéo một nụ cười giả tạo: "Ly nước này là cho Văn Kình uống, lát nữa anh ấy tỉnh cô cho anh ấy uống."
Thẩm Chiếu Nguyệt sợ Liễu Tư Ngữ làm ra hành động hoang đường dùng miệng đút nước cho Văn Kình, nhắc nhở Liễu Tư Ngữ: "Trong ly nước này tôi có thêm t.h.u.ố.c thanh trừ độc tố cho Văn Kình, người trúng độc uống vào không có chuyện gì, nhưng nếu là người cơ thể khỏe mạnh uống vào, có thể sẽ xuất hiện triệu chứng bài độc."
Kỳ thật ly nước kia Thẩm Chiếu Nguyệt chẳng thêm t.h.u.ố.c gì, cô chỉ là thêm chút nước suối linh tuyền.
Cô không muốn cho Liễu Tư Ngữ uống nước suối linh tuyền, cho nên mới tiện miệng nói dối.
Liễu Tư Ngữ bị tổn thương nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt: "Trong mắt em Thẩm Chiếu Nguyệt, tôi là người sẽ trộm uống t.h.u.ố.c nước của bệnh nhân sao?"
Thẩm Chiếu Nguyệt vươn một ngón tay lắc lắc: "Y tá Liễu không phải là người sẽ trộm uống t.h.u.ố.c nước của bệnh nhân, tôi cũng không phải sợ y tá Liễu cô trộm uống, tôi là sợ người khác không biết, uống nước của Văn Kình, xuất hiện triệu chứng trúng độc rất nhẹ liền không tốt. Có y tá Liễu chăm sóc đại cháu trai tôi, tôi rất yên tâm."
Liễu Tư Ngữ mím môi, vẻ mặt nhẫn nhục phụ trọng: "Được, tôi đã biết."
Thẩm Chiếu Nguyệt cười với Liễu Tư Ngữ: "Vậy tôi đi phối t.h.u.ố.c trước đây."
Văn Kình hôn mê trầm trầm ngủ một ngày, buổi sáng mơ mơ màng màng nghe được một giọng nói mềm nhẹ, chỉ là nghe thôi đã rất thoải mái, làm anh đều quên đi cơn đau vết thương.
Chờ anh cố gắng mở mắt ra, còn chưa thấy rõ sự vật trước mắt, Liễu Tư Ngữ thấy anh tỉnh, liền nhanh chóng áp sát chặn tầm mắt anh, nhẹ giọng gọi anh: "Anh Văn Kình, anh tỉnh rồi? Anh có muốn uống nước không? Tôi đỡ anh dậy uống nước nhé? Trong nước này có thêm t.h.u.ố.c giải độc, có lợi cho việc thanh trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể anh."
Văn Kình thấy là Liễu Tư Ngữ, theo bản năng nghiêng đầu né tránh sự tiếp cận của cô ta, nhíu mày thật chặt, quen biết Liễu Tư Ngữ lâu như vậy, đây là lần đầu anh cảm thấy giọng nói nũng nịu của cô ta ồn ào, ồn ào đến tai anh đau.
Liễu Tư Ngữ làm bộ không nhận thấy sự khác thường của Văn Kình, đỡ anh ngồi dậy, xoay người bưng ly nước liền muốn đút anh uống nước.
Văn Kình duỗi tay nhận lấy ly nước, căn bản không cho Liễu Tư Ngữ cơ hội phản ứng, uống cạn nước trong ly một hơi: "Tôi tự mình làm được, không cần phiền y tá Liễu."
