Thập Niên 70: Anh Binh Mạnh Mẽ Quá Trêu Người, Cả Nhà Vợ Yêu Cầu Xin Tha Thứ - Chương 101
Cập nhật lúc: 25/12/2025 01:24
"Làm gì? Anh coi thường nhà mẹ đẻ tôi à?"
Đại đội trưởng oan ức c.h.ế.t đi được, Anh không có, chỉ là em chỉ thấy con gái nhà người ta tốt là muốn ghép đôi, vậy chẳng phải thành oan gia à.'
"Oan gia gì, cháu trai em tốt lắm, tính tình tốt, tướng mạo tốt, chỗ nào cũng tốt, sao lại..." "Mẹ của nó không tốt,' đại đội trưởng lạnh lùng cắt ngang lời vợ mình/Anh nói thẳng cho em biết, với tính cách của con bé Chu không phải là người chịu để người ta bắt nạt đâu."
Ông liếc nhìn vợ mìnhNếu hai người thật sự là mèo mù vớ cá rán mà thành, thì mẹ cậu ấy không bị con bé Chu chọc tức c.h.ế.t thì cũng bị con bé Chu đ.á.n.h c.h.ế.t, nếu em thấy trứng gà nhà mình không có chỗ để, có thể mang đến cho anh ăn, còn hơn là vứt xuống sông."
Lý Tú Liên: "...
Bà đột nhiên nhớ đến người chị dâu kỳ quặc của mình, người đó thật sự đáng ghét đến mức bà hận không thể tiến lên tát cho hai cái.
Sự thật rõ ràng, không còn gì để nói.
Nhà họ Chu dưới chân núi.
Chu Đình Đình đang bê củi, duõi chân nhẹ nhàng đá con Chu Ủy Mãnh đang xoay quanh mình, Đi chỗ khác chơi, cẩn thận tao dẫm... Hắt xì - Hắt xì -"
Hắt xì liên tục hai cái, Chu Đình Đình cảm thấy sảng khoái.
Hoắc Thanh Minh bước vào, nhìn thấy Chu Đình Đình như vậy, bật cười,Sao thế, sáng sớm đã hắt hơi..
Chu Đình Đình xoa mạnh mũi, lâm bầm,/^Ai biết được kẻ nào lắm mồm đang nói xấu em sau lưng."
"Đúng rồi,” Chu Đình Đình nhìn anh,'Sao anh lại đến nữa?”
"Anh đến đẽo gốc cây cho em."
Chu Đình Đình nhướng mày, Được thôi..
"Đúng rồi,' Hoắc Thanh Minh xắn tay áo lên một cách tự nhiên, bước vào nhà, Sáng nay ăn gì?
"Ăn gì? Chu Đình Đình đảo mắtCho anh hai cái lườm nguýt ăn nhé.
"Em thấy anh ăn nhiều à?"
Chu Đình Đình nhanh nhẹn dọn dẹp đồ đạc, Anh ăn còn ít sao?"
"Anh ăn nhiều, làm nhiêu, không thiệt, chờ tháng sau anh mang lương thực đến, Hoắc Thanh Minh cảm thấy mình đã suy nghĩ không chu toàn, chỉ nghĩ đến việc mang thịt đến, không nghĩ đến chuyện lương thực.
Bản thân mình đúng là ăn nhiều.
"Thôi đi," Chu Đình Đình cười,'Em cũng chỉ nói bâng quơ thôi, anh còn coi là thật à?' Hoắc Thanh Minh cười cười, không nói nữa.
Chu Đình Đình lấy một ít gạo đen đã ngâm từ tối hôm qua ra,'Hôm nay không vội ăn sáng, em làm cho anh hai cái bánh trước, anh ăn lót dạ, gạo đen còn phải nấu, cần thời gian."
“Được.
Hoắc Thanh Minh thấy trong sân nhà Chu Đình Đình không còn việc gì khác, nghĩ nghĩ rôi vác cuốc lên núi luôn, Bây giờ anh cũng chưa đói, anh đi đẽo gốc cây trước."
Đến khi Chu Đình Đình muốn gọi anh thì phát hiện Hoắc Thanh Minh đã chạy xa.
Chu Đình Đình bỗng chốc dở khóc dở cười, người này thật sự là làm việc thì chạy nhanh, chẳng biết lười biếng gì cả.
Bữa sáng Chu Đình Đình định làm bánh trứng.
Đập năm quả trứng, cho một bát bột mì, nửa bát bột ngô, thêm gia vị và hành lá thái nhỏ, khuấy đều rồi để sang một bên.
Chu Đình Đình lấy chảo đáy bằng, quét một lớp dầu, đổ bột lên, một chiếc bánh trứng đã thành hình, lật hai lần rôi rắc thêm chút vừng.
Nhân lúc chiếc bánh thứ hai vào chảo, Chu Đình Đình xé chiếc bánh thứ nhất ăn, cũng khá thơm.
Chỉ là thiếu thiếu cái gì đó.
Nhìn chiếc bánh trong tay, Chu Đình Đình đột nhiên nhớ đến bánh mì kẹp, tiếc là trong nhà không có xúc xích để lấy ra, nếu không cuộn thêm ít rau diếp ăn, cũng là một món ngon tuyệt cú mèo.
Trứng gà quê thật là thơm.
Rau diếp trong sân đã mọc lên một lứa, Chu Đình Đình rửa sạch một ít để ráo nước, sau đó gọt một củ khoai tây to, thái sợi, cho vào chảo dấm xào, cuộn bánh ăn.
Khói bếp lượn lờ bay lên.
Nhìn làn khói bếp không xa, Hoắc Thanh Minh cảm thấy sức lực đẽo gốc cây cũng lớn hơn.
Sau này anh có thể sẽ không còn cô đơn một mình nữa, có hy vọng quả nhiên là khác biệt.
"Anh... Anh Hoắc, anh có muốn uống nước không?”
Nhìn người phụ nữ hoàn toàn xa lạ trước mặt, Hoắc Thanh Minh lập tức lùi lại hai bước.
"Cô...
Hoắc Thanh Minh hơi ngỡ ngàng, Cô là ai?”
Anh lặng lẽ kéo dài khoảng cách.
Người phụ nữ cúi đâu mỉm cười, vén lọn tóc bên tai,Anh Hoắc chắc là không nhớ tôi, lần trước anh đến đây đ.á.n.h lợn rừng, anh trai tôi đã giúp anh vận chuyển thịt lợn rừng."
Hoắc Thanh Minh nhìn người phụ nữ trước mặt, cả người toát lên vẻ gượng gạo, im lặng một lát, thẳng thắn nói: "Tôi không biết anh trai cô là ai, tôi cũng không biết cô là ai.
Người phụ nữ: ”...
Nụ cười trên mặt cô ta cứng lại,"Tôi tên là Giang Tiểu Ngư."
"Ồ, cô có việc gì sao?"
"Không,' Giang Tiểu Ngư tự cho mình là xinh đẹp, luôn được đàn ông săn đón, người như Hoắc Thanh Minh không biết điêu như vậy, cô ta là lần đầu tiên gặp.
Cô ta cười gượng gạo, trong lòng tức giận, cứ chờ đấy.
Đợi cô ta hoàn toàn nắm bắt được Hoắc Thanh Minh, đến lúc đó, sẽ cho anh biết tay.
Nhưng trong lòng thật sự sốt ruột, Giang Tiểu Ngư nói nhanh hơn,Tôi thấy anh đến chặt cây, cảm thấy rất vất vả, nghĩ anh có khát không, nên mang cho anh một cốc nước."
Hoắc Thanh Minh sợ hãi lùi lại một bước, không biết tại sao, lúc này anh lại cảnh giác.
"Không cần, lúc ra ngoài tôi đã uống đủ rồi, nếu không có việc gì thì đông chí Giang cô cứ đi trước đi."
Thật ra, Giang Tiểu Ngư ở đây, Hoắc Thanh Minh luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Hơn nữa...
