Thập Niên 70: Anh Binh Mạnh Mẽ Quá Trêu Người, Cả Nhà Vợ Yêu Cầu Xin Tha Thứ - Chương 212
Cập nhật lúc: 25/12/2025 01:41
"Cô đừng giả vờ nữa, Chu Đình Đình, cô thật sự tưởng tôi không biết cô sao? Ai cũng nói sức lực cô rất lớn, tôi chỉ là một cô gái nhỏ, chưa đến bốn mươi lăm ký, sao cô lại không kéo nổi?"
Chu Đình Đình vẻ mặt vô tội: "Cô cũng biết mà. Chuyện người ta nói, cũng không chắc là thật. Nói sức lực tôi lớn cũng vậy, cô không hiểu sao? Vậy mà cô còn là học sinh cấp hai đấy."
Khéo miệng, ăn nói lưu loát.
Phan Dao nói không lại cô, dựa vào sức lực của mình cũng không thực tế, bây giờ cô ta đã sợ đến mức toàn thân bủn rủn, treo lơ lửng giữa không trung, run lẩy bẩy.
Bảo cô ta leo lên, cô ta căn bản không làm được.
"Nhưng mà....
Ánh mắt Chu Đình Đình xen lẫn sự dò xét: "Vừa rồi tại sao cô lại xông đến đẩy tôi?"
Trong mắt Phan Dao lóe lên vẻ chột dạ, sau đó cứng miệng giải thích: "Tôi chỉ muốn đến nói chuyện với cô, dọa cô một chút thôi, không có ÿý gì khác.
"Nhưng nếu vừa rồi tôi không né tránh, thì với sức lực lúc nãy của cô, nếu đẩy trúng, tôi sẽ ngã xuống, cô biết không? Đây có thể lấy mạng tôi đấy."
Trên mặt Chu Đình Đình nở nụ cười nửa miệng, nhướng mày: "Phía dưới là vách núi, ngã xuống chắc chắn sẽ c.h.ế.t."
Chắc chắn sẽ c.h.ế.t?
Ánh mắt Phan Dao lóe lên, cô ta hơi hối hận, nếu vừa rồi nhắm trúng, dùng hết sức đẩy một cái, thì bây giờ Chu Đình Đình đã là người c.h.ế.t rồi.
Làm gì còn có thể sủa ở đây?
"Tôi không biết, cô cũng biết tôi không phải người của đội sản xuất Đào Nguyên, tôi là người của đội sản xuất Hoa Khê, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô, dọa cô một chút thôi, tôi không biết phía dưới là vách núi.'
Cô tin lời này, dù sao Chu Đình Đình cũng là đến sau mới phát hiện, nơi này lại là vách núi.
'Cho nên...
Chu Đình Đình buông lỏng tay, Phan Dao sợ hãi kêu la: “Đừng đừng đừng, cô nhất định đừng buông tay, tôi cầu xin cô, cứu tôi với, năm nay tôi mới 18 tuổi, tôi còn trẻ, tôi còn nhỏ, mẹ tôi rất thương tôi, nếu tôi c.h.ế.t, thì bà ấy phải làm sao?”
Chà chà, cái miệng này thật biết nói, nói không ngừng nghỉ.
Chu Đình Đình cười áy náy: "Không phải tôi không muốn cứu cô, chỉ là sức lực của tôi có hạn." Chu Đình Đình nhìn bộ dạng này của Phan Dao, cũng coi như là biết rồi, trong tình huống này, muốn moi ra sự thật từ miệng cô ta thì khả năng không lớn.
Dù sao lúc này mạng sống của Phan Dao năm trong tay cô, chắc chắn không dám đắc tội với cô, nhưng nấu...
Tình thế giữa hai người hoán đổi cho nhau, liệu cô ta có thể nói năng thoải mái, không chút kiêng dè không?
“Cứu tôi với.'
Chu Đình Đình nghiến răng, dường như đang lấy sức, rồi kéo Phan Dao lên.
Có lẽ là dùng sức quá mạnh, sau khi Phan Dao lên bờ còn bay ra xa hai mét, ngã ngồi lên tảng đá sắc nhọn, lập tức đau đến mức mặt mày nhăn nhó.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Chu Đình Đình đứng dậy kéo cô ta: Cô không sao chứ?”
Cô có vẻ mặt quan tâm: "Thoát c.h.ế.t rồi, sao còn khóc nữa?"
Bây giờ Phan Dao căn bản không quan tâm đến m.ô.n.g của mình, đầu óc cô ta chỉ nghĩ đến việc g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Đình Đình, chỉ có thể cố nén đau đớn đứng dậy.
"Cô không ghét tôi sao?”
Phan Dao nhìn Chu Đình Đình: "Tôi vừa mới đến nhà cô cùng Hoắc Thanh Châu, tôi cứ tưởng cô sẽ không cứu tôi.'
"Cô và anh ta đến nhà tôi thì sao? Tôi đâu có thích anh ta, tôi đã có bạn trai rồi, định một thời gian nữa sẽ đăng ký kết hôn. Anh ta thế nào thì liên quan gì đến tôi, lúc trước cứu anh ta cũng coi như là vô tình, tôi vốn dĩ không cần."
Lời này của Chu Đình Đình rất chân thành.
Cô nhìn Phan Dao loạng choạng đứng dậy.
Cô ta tiến một bước, Chu Đình Đình liên lùi một bước.
Không bao lâu, lại đến bên vách núi.
Phan Dao đột nhiên thay đổi hình tượng yếu đuối, giơ tay lên đẩy mạnh Chu Đình Đình: "Cô c.h.ế.t đi
Chu Đình Đình như không hề phòng bị, cứ thế bị Phan Dao đẩy cho trượt chân, may mà sức lực cô đủ lớn.
Sau một thoáng mất thăng bằng, liên nắm lấy tảng đá nhô ra bên vách núi.
Chu Đình Đình dường như rất khó tin: "Cô làm gì vậy?"
Phan Dao đứng bên vách núi, cười lạnh một tiếng: "G.i.ế.c cô đấy, chuyện này tôi đã làm rồi, sao? Khó hiểu lắm sao?”
Lý do?”
Chu Đình Đình thật sự rất tò mò.
Phan Dao chậm rãi kéo tay áo lên, Chu Đình Đình lập tức tinh mắt phát hiện sợi dây màu đỏ trên cổ tay cô ta.
Lần này thật sự là chứng cứ rõ ràng, bắt quả tang tại trận.
“Thứ trên tay cô là...
"Dây đỏ,' Tâm trạng Phan Dao rất tốt, cô ta che miệng cười híp mắt: "Đồ nhà quê này, cô chưa từng thấy dây đỏ bao giờ sao?"
Bây giờ cô ta đắc ý đến mức muốn nhảy cẵng lên, thấy Chu Đình Đình hỏi về sợi dây đỏ, liên cố tình xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống, cho Chu Đình Đình xem kỹ sợi dây đỏ trên cổ tay mình, như sợ cô không nhìn rõ vậy.
Chu Đình Đình: ”....
Thật sự là sống lâu mới thấy, cả đời chưa từng thấy người nào ngu ngốc như vậy, nhưng cũng phải cảm ơn cô ta, sau khi Chu Đình Đình xem xét kỹ lưỡng, cô phát hiện, sợi dây đỏ này giống hệt sợi dây trong giấc mơ của cô, nghĩa là chủ nhân của sợi dây đỏ và đôi giày màu xanh đen đều là Phan Dao.
Nhưng mà...
Nguyên nhân là gì?
"Cô hãm hại tôi, ít nhất cũng phải có lý do chứ."
Mắt Chu Đình Đình đỏ hoe, giọng nói cũng hơi run rẩy.
