Thập Niên 70: Anh Binh Mạnh Mẽ Quá Trêu Người, Cả Nhà Vợ Yêu Cầu Xin Tha Thứ - Chương 268
Cập nhật lúc: 25/12/2025 01:50
Nói đến đây, Chu Đình Đình cũng dừng lại, cau mày suy nghĩ một lúc, thăm dò: "Lễ nào ở đây còn có đồng bọn của hắn? Nếu không, cứ tóm gọn một mẻ lưới luôn đi?"
Hoắc Thanh Minh: "..."
Ừm, không biết giải thích thế nào.
"Không biết."
Chu Đình Đình: "2"
Cô không dám tin: “Anh không biết còn làm nhiệm vụ gì?"
"Em không phát hiện sao?" Hoắc Thanh Minh không nhịn được, phàn nàn: "Thể chất của em rất đặc biệt, hình như đặc biệt thu hút đặc vụ, cướp bóc gì đó.' Chu Đình Đình thờ ơ: "Nói nhảm, đều là trùng hợp."
Hoắc Thanh Minh lộ vẻ mặt phức tạp, nhìn cô vợ ngốc nghếch nhà mình, bất đắc dĩ nói: "Em tự mình tính xem, xuống nông thôn mới được bao lâu, đã mấy lần rồi."
Chu Đình Đình: ˆ....
Không tính thì không biết, tính ra mới giật mình.
"Ặc, chuyện này, cũng không thể hoàn toàn trách em chứ.'
Chu Đình Đình chột dạ, đây chỉ là những gì Hoắc Thanh Minh và những người khác biết, chuyện cô âm thầm g.i.ế.c bảy tám tên tội phạm bỏ mạng, đến bây giờ Chu Đình Đình vẫn giấu kín.
"Không trách em,' Hoắc Thanh Minh cúi đầu, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Chu Đình Đình: "Sợ rồi sao?"
"Không có, chỉ là..."
"Anh hơi lo lắng cho em," Hoắc Thanh Minh cau mày: “Núi cao còn có núi cao hơn, cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách."
Chu Đình Đình cũng rất muốn thổ huyết, nói lắp bắp: "Nhưng mà, chuyện này cũng không phải do em quyết định."
Cô nghĩ một chút: "Đúng rồi, người này có đồng bọn không?"
"Có ba tên."
“Theo dõi được chưa?”
"Chưa, theo dấu vết là lên núi rồi."
Lên núi? Tuyết rơi nhiều như vậy mà còn lên núi, đây là đi tìm c.h.ế.t, hay là đi tìm c.h.ế.t?
"Vào núi rồi, muốn quay lại rất khó."
Đường núi khó đi là một chuyện, mặt khác, sau khi bị tuyết phủ kín, những chỗ gồ ghề trước đây đều bị tuyết che lấp, không nhìn thấy gì cả.
May mắn thì chỉ bị trẹo chân.
Nếu không may mắn, rơi xuống, có thể là nơi mất mạng.
Chưa kể tuyết rơi, thú dữ khó kiếm ăn, thường xuyên xảy ra những vụ án thương tâm.
Tổng hợp lại, Chu Đình Đình cảm thấy ba người này có lẽ không thể sống sót trở về. Cũng coi như trút bỏ được một gánh nặng.
Vì vậy, Chu Đình Đình thăm dò: "Hay là, thôi bỏ đi? Đưa người ở nhà ăn lớn kia về báo cáo?"
"Không được, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác."
Chu Đình Đình: ”....
Được thôi.
Trời tuyết lớn như vậy, lên núi rất phiền phức.
Chị dâu, hay là chị đi cùng chúng tôi?" Trân Khánh đứng ở cửa, mỉm cười: "Biết đâu chị vừa xuất hiện, tên đặc vụ đó sẽ tự mình nhảy ra ngoài."
Lời này ý tứ không rõ ràng, không phân biệt được là nói đùa hay thăm dò. Đặc biệt là, hai người còn chưa quen thuộc.
Chu Đình Đình rất bình tĩnh, thản nhiên liếc nhìn Trân Khánh: "Trưởng quan Trân, nói năng làm việc, vẫn nên có chừng mực thì hơn, tôi là người nhỏ nhen, bị tôi ghi hận, không phải là chuyện tốt."
Lời này rất thẳng thừng, Trần Khánh sững người một lúc, sau đó mới nhận ra Chu Đình Đình đang tức giận, cậu ấy phản ứng rất nhanh: "Xin lỗi chị dâu, tôi là người nói năng không suy nghĩ.”
""
Phản ứng của Chu Đình Đình rất nhạt nhẽo.
Cô không muốn làm việc cùng người nói năng không giữ mồm giữ miệng. Quá không có chừng mực.
"Nhưng mà, cấp trên có lệnh, nói là bắt được một tên sẽ được thưởng năm mươi tệ."
Chu Đình Đình: "..."
Trân Khánh cười hì hì: "Chị dâu, tôi lắm mồm, nhưng chúng ta cũng đừng làm khó dễ với tiên chứ!".
Một tiếng sau, Chu Đình Đình và Hoàng Phiên Nhiên đi đâu mở đường, phía sau là một đội lính.
Hoàng Phiên Nhiên bất lực phàn nàn: “Chu Đình Đình, đi cùng cậu, tôi thật sự mất mặt."
Lúc nói chuyện với Trân Khánh, đúng là nói không hợp nhau nửa câu cũng thừa, kết quả thì sao?
Quay đầu lại liền đi cùng, cũng không ngại mất mặt.
Chu Đình Đình cười như không cười: Chị à, vậy hành động hiện tại của cô gọi là gì? Năm mươi bước cười trăm bước? Cô cũng đi theo đây thôi.
Hoàng Phiên Nhiên: ˆ...
Chột dạ, cũng chỉ là một chút.
"Cậu bớt nói đi, tôi cũng không cãi nhau với trưởng quan Trần." "Đúng, tôi có cãi nhau với cậu ấy hai câu, nhưng tôi không thù oán gì với tiền, một người năm mươi tệ, cô không động lòng?”
Đùa à, đối đầu với ai cũng được, không thể đối đầu với tiền!
Đó là chuyện mà người đầu óc có vấn đề mới làm!
Hoàng Phiên Nhiên thâm nghĩ, nếu không động lòng, ngày tuyết rơi lạnh lẽo này, tên ngốc nào ra ngoài?
Hoắc Thanh Minh cũng bất lực với Chu Đình Đình: "Cẩn thận một chút.
"Các anh cẩn thận thì hơn,' Chu Đình Đình rất tự tin: "Tôi ngày nào cũng lười biếng chặt cỏ heo ở gân đây, quen thuộc địa hình hơn các anh nhiều." Đi một lúc, trước mắt đều là một màu trắng xóa, Chu Đình Đình suy nghĩ một chút: Hướng này đúng không?”
Hoắc Thanh Minh cau mày: "Không biết, nhưng vừa rồi đúng là có nhìn thấy dấu chân người, chỉ là không biết tại sao dấu chân lại đột nhiên biến mất."
Dấu vết để lại trên tuyết, về cơ bản sẽ không biến mất.
Lễ nào những người này còn có bản lĩnh bay trên trời lặn dưới nước?
Vậy thì không quan tâm nữa, ởi vào trong xem sao, nếu...
"Đình Đình, Hoàng Phiên Nhiên đứng bên cạnh như đột nhiên phát điên, chỉ vào một vật đen sì sì ở phía xa: Cậu xem kia là cái gì?” Trên cành cây có một vật thể hình người rất đáng ngờ, hai người nhìn nhau, cùng nuốt nước bọt.
Ừm, năm mươi tệ đang vẫy gọi họ.
