Thập Niên 70: Chàng Sĩ Quan Sủng Vợ Tận Trời - Chương 44: Em Là Người Yêu Của Anh 2
Cập nhật lúc: 10/12/2025 19:03
Nghe được lời của anh, cô nhướng mày nhìn anh, ôi! Không tệ nha, anh trai nhỏ Tống Cảnh Chi đã có chút tiến bộ rồi.
"Khu, để anh đi lấy nước." Lấy đi chiếc khăn mặt trong tay cô, anh vội vàng đẩy xe lăn đi ra ngoài.
"Ha ha." Cô cười một cách thô lỗ ở phía sau lưng anh, cô vừa thấy anh đỏ mặt.
Đến tối, mẹ Tống đưa cho Đường Tiêu Tiêu sáu trăm đồng lấy từ kế toán nhà họ Lưu.
"Đây là sáu trăm đồng, hôm nay Tiêu Tiêu đã giúp nhà chúng ta xả một cục tức."
"Thím, cháu chỉ lấy ba trăm thôi còn ba trăm là của Tống Cảnh Chi."
"Thím không quan tâm, đây là chuyện của hai con." Nói xong, mẹ Tống rời khỏi phòng.
Đường Tiểu Tiểu cầm lấy tiền đếm, cô chuẩn bị đếm ra ba trăm đưa cho Tống Cảnh Chi.
"Em cầm hết đi." Anh ngắt lời cô.
"Đầu cho em hết sao?"
"Ừ, vốn dĩ số tiền này được lấy ra là vì em, nhà họ Lưu phải bồi thường. Hơn nữa, chúng ta đang là người yêu của nhau, dùng tiền của em để mua thịt là không hợp lý."
"Được, vậy em cầm lấy." Cô đứng dậy đi vào phòng chính lấy cho anh một ly nước, cô rót ngọc lộ vào nhân lúc trong phòng chính không có ai.
"Anh uống nước đi." Cô đưa ly nước cho anh.
"Ừ”" Anh nhận lấy ly nước và uống một ngụm: "Em thêm đường vào sao?" Sao anh cảm thấy hôm nay nước hơi ngọt.
"Không có, chắc hẳn đây là ly nước đầu tiên em rót cho anh với tư cách là người yêu nên anh mới cảm thấy ngọt." Cô nháy mắt với anh.
Tống Cảnh Chi mỉm cười uống hết nước, cô cam ấm trà lên xem anh có phản ứng gì.
"Sao thế?"
"Không, không sao cả." Cô đặt ly nước xuống, nói thâm trong lòng, liệu sẽ khỏi ngay hay là phải mất một khoảng thời gian?
"Trời tối rồi, em có muốn về không?" Anh cho rằng cô định chuẩn bị trở vê điểm thanh niên trí thức.
Đường Tiêu Tiêu trì độn, cô lại quên mất thời gian, có lẽ sáng mai cô nên qua đây đưa ngọc lộ cho anh.
Bên ngoài trời đã tối, hôm nay trong ruộng xảy ra chuyện gì, đoán chừng Hà Tiểu Thiến vẫn còn đang đợi cô.
“Anh đưa em về." Tống Cảnh Tri nói, nếu muộn nữa thì trời sẽ tối lắm.
"Được."
Anh đưa cô đến trong sân, nhìn cô đi vê hướng điểm thanh niên trí thức đi một bước quay đầu ba lần. Anh mỉm cười vẫy tay với cô, chuyện hôm nay là thế nào? Sáng mai là anh có thể gặp cô.
Cho đến khi chính mắt nhìn thấy cô đến điểm thanh niên trí thức, anh mới chuẩn bị về phòng.
".
"Cảnh Chi, sao thế?" Đúng lúc cha Tống đang định đi lấy nước thì nghe thấy động tĩnh của anh. "Phần khoeo chân của con hơi đau với hơi ngứa." Giống như, giống như có thứ gì đó đang lớn lên.
"Sao thế? Con có muốn đến bệnh viện không?" Nghe xong, cha Tống hơi sốt ruột, không phải hai ngày trước anh đã nói hết đau rồi sao?
"Con không sao, cha, có lẽ là hiện tượng tốt." Trước kia anh từng bị thương, vết thương lành lại thì những phản ứng này đều là hiện tượng bình thường, chỉ sợ nó không có phản ứng gì giống như hai ngày trước.
"Vậy nếu buổi tối con cảm thấy không thoải mái thì gọi cha nhé." Từ khi Tống Cảnh Tri vê nhà dưỡng thương, cha Tống đều ngủ ở phòng phía sau phòng của anh.
"Vâng al
Bên này, ngay khi Đường Tiêu Tiêu vừa trở lại điểm thanh niên trí thức, cô gặp phải Vương Nhị Hi vừa ăn cơm tối ở nhà họ Lưu về.
"Thanh niên trí thức Đường, đúng là không nhìn ra, cô thật lợi hại." Nói ve chuyện trước đây giữa Đường Tiêu Tiêu và Vương Nhị Hi hai bên chính là nước sông không phạm nước giếng nhưng lúc này, Vương Nhị Hỉ không có thiện cảm tốt với cô.
Vương Nhị Hỉ vẫn luôn chung một chỗ với Lưu Đại Bảo, mặc dù cô ta thực sự không định có chuyện gì với anh ta nhưng cô ta không hề biết rằng nhà họ Lưu lại có tiền như thế.
Nhà họ Lưu này bị Đường Tiêu Tiêu lấy đi mất sáu trăm đồng, cô ta cảm thấy như thể trên người bị cắt đi mất một miếng thịt vậy.
Vốn dĩ đang nhập hội với nhà họ Lưu, cô ta chỉ cân mang lương thực kiếm được từ công điểm qua, phần lớn số lương thực đó vẫn là Lưu Đại Bảo linh hoạt giúp cô ta. Hôm nay Trân Phượng Nhã chảy m.á.u đầm đìa, lại mở miệng đòi tiên cơm nước của cô ta.
Nếu như không phải cô ta lại đi dỗ dành Lưu Đại Bảo mấy câu, e rằng lần này cô ta thật sự phải đưa một ít tiền. Dù sao cơm nước của nhà họ Lưu cũng không tệ, chí ít mỗi ngày có thể ăn một hai loại thịt.
Chương 45
"Không thì thanh niên trí thức Vương giúp tôi nói với nhà họ Lưu một tiếng rằng tôi không cần số tiên này nữa, hay là đi báo công an đi." Sau khi ném những lời này xong, Đường Tiêu Tiêu đi thẳng về phòng.
Vừa tới cửa, cô đã bị Hà Tiểu Thiến kéo vào phòng cô ấy, trong phòng Từ Trạch Minh đang ngồi trên ghế gập uống nước.
Đường Tiêu Tiêu nhìn qua nhìn lại giữa hai người: "Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?"
"Anh Lưu và chị Phượng Quyên đang yêu nhau, Trạch Minh không biết nấu cơm nên sang ăn cơm chung với bọn chị." Trong phòng của Hà Tiểu Thiến chỉ có một cái ghế gập, cô ấy kéo Đường Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường.
"Hai người họ bắt đầu từ khi nào? Sao em không biết?"
"Mỗi ngày em đều đi sớm về muộn thì biết được gì? Hai người họ vừa mắt nhau từ lâu rồi, chỉ là ai cũng ngại nói thôi." Từ Trạch Minh đến sớm hơn các cô.
"Mặc dù đây là sự thật nhưng cũng có chút đau lòng."
"Tiêu Tiêu, sau này em thật sự định gả cho đồng chí Tống sao?" Hà Tiểu Thiến không nhịn được hỏi.
"Em với anh ấy đang yêu nhau rồi."
"Nói thật, hôm nay cô kích động quá. May là trưởng thôn là bác của Tống Cảnh Chi, nếu như hôm nay ông ấy không phối hợp thì chuyện này sẽ không êm đẹp như vậy đâu."
Những lời Từ Trạch Minh nói không hề sai, dẫu sao Trần Phượng Nha cũng là động miệng còn Đường Tiêu Tiêu là động tay.
Nói xong mấy câu, Từ Trạch Minh đi ra ngoài đun nước nóng cho hai cô gái.
"Tình huống gì đây?" Thấy anh ay đi ra ngoài, Đường Tiêu Tiêu vội quay sang hỏi Hà Tiểu Thiến.
"Tình huống gì là sao?" Hà Tiểu Thiên nhìn cô với vẻ ù ù cạc cạc.
"Hai người đấy, từ khi nào mà quan hệ lại tốt như vậy?
"Vào ngày thứ hai sau khi anh ấy trở về từ Từ Sơn, chị với anh ấy được phân chung một mảnh đất, sau đó anh ấy giúp chị làm việc còn chị mời anh ăn đồ ngọt. Anh Lưu không thể kết nhóm ăn cơm với anh ấy nữa, anh ấy hỏi chị có thể ăn chung với anh ấy không. Sau đó anh ấy còn gặp trưởng thôn muốn làm chung một miếng đất với chị, anh ấy luôn giúp chị làm việc nên chị đã đồng ý rồi."
"Hóa ra là vậy." Đường Tiêu Tiêu gật đầu, chẳng trách hôm nay hai người họ cùng xuất hiện trong một mảnh đất.
Có điều Hà Tiểu Thiến có thể ăn chung với Từ Trạch Minh khiến cho Đường Tiêu Tiêu yên tâm hơn hẳn. Từ Trạch Minh làm người chính trực, anh ấy có thể chăm sóc tốt cho Hà Tiểu Thiến không ít.
"Tiêu Tiêu, em với đồng chí Tống yêu nhau là em thật lòng thích anh ấy hay chỉ là báo ân?" Cô ấy sợ vì báo ân mà Đường Tiêu Tiêu làm trễ nãi cả cuộc đời mình.
"Tiểu Thiến, chị cảm thấy em là loại người vì báo ân mà khiến bản thân chịu ấm ức sao?" Cô cười hỏi.
"Vậy chị yên tâm rồi."
Đường Tiêu Tiêu nhớ đến tình huống sau khi Tống Cảnh Chi uống ngọc lộ ngày hôm qua nên mới sáng sớm cô đã đến nhà họ Tống. Tống Cảnh Chi mất ngủ cả đêm bởi vi khoeo chân của anh vừa đau vừa ngứa, không phải anh không nhịn được cảm giác này mà là nó quá dữ dội.
Đến sáng, dường như cảm giác này đã biến mất.
Anh thử sờ vào khoeo chân, thậm chí còn dùng thêm một chút sức lực. Không giống với cảm lúc trước chút nào, anh cảm thấy đau đớn.
Anh đang bàn bạc với cha mẹ rằng hôm nay anh sẽ tới bệnh viện ở thành phố một chuyến thì Đường Tiêu Tiêu đã tới.
"Chú và thím không có nghỉ phép, vậy để cháu đi cùng là được rồi ạ."
Đôi vợ chồng già cũng nghĩ như vậy, mỗi ngày đi làm của nhân viên đều đã được sắp xếp từ trước cả rôi nên nếu như cả nhà họ xin nghỉ phép thì thực sự không ổn chút nào.
"Hay là tôi đi tìm Kiến Quốc để Tiểu Vĩ lái máy kéo đưa hai đứa đến đó, Tiểu Vũ cũng có thể giúp một tay." Cuối cùng, cha Tống đưa ra quyết định.
Cha Tống và mẹ Tống đi làm tiện đường tìm trưởng thôn, Tống Vĩ rất nhanh đã đến.
Sau khi đặt Tống Cảnh Chi lên máy kéo, Đường Tiêu Tiêu cũng nhờ Tống Vĩ mang giúp xe lăn lên máy kéo.
Ngồi ở trên máy kéo, thực ra cô còn căng thẳng hơn cả Tống Cảnh Chi, cô không biết liệu ngọc lộ kia có tác dụng hay không.
Chương 46
Nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của cô gái bên cạnh, anh đưa bàn tay to lớn của mình ra nắm lấy và siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hôm nay đôi mắt đen như hồ nước sâu của anh tràn ngập bóng hình của cô.
Cô để lộ má lúm đồng tiên hướng về phía anh, dù kết quả có ra sao thì đời này anh đã có cô.
Ba người nhanh chóng tới được bệnh viện bởi vì thân phận của Tống Cảnh Chi là quân nhân nên bọn họ không cần xếp hàng.
Tống Cảnh Chi nằm sấp ở trên giường, bác sĩ tháo băng ra và kiểm tra cẩn thận cho anh.
Thời gian trôi qua rất lâu, Tống Vĩ lo lắng đi vòng quanh mãi trong phòng điều trị còn Đường Tiêu Tiêu ma sát hai tay liên tục.
"Tôi nhớ đã từng đọc tư liệu về quá trình điều trị phẫu thuật của cậu rồi, hồi ấy nói rằng việc hồi phục sẽ mất ít nhất ba tháng." Lúc ấy khi các đồng đội đưa anh về, họ lo lắng rằng anh sẽ xảy ra chuyện gì đó trong quá trình hồi phục nên họ quyết định đưa tư liệu đến bệnh viện."
"Hồi phục rất tốt, các mạch m.á.u và kinh mạch đã phát triển rất tốt, các vết thương ngoài da và vết khâu sau phẫu thuật cũng đã lành nên không cần phải dùng băng gạc nữa."
Đường Tiêu Tiêu tiến lên nhìn một cái, quả nhiên hoàn toàn khác với lúc bôi t.h.u.ố.c ngày hôm qua.
Trong lòng cô cảm thấy lo lắng, may mà trong khoảng thời gian này cô đã đổi thuốc, nếu không lúc này nhất định cha Tống sẽ nghi ngờ.
"Hiện tại cậu thử đứng lên xem." Bác sĩ nói.
"Tôi có thể tự đứng lên sao?" Đối với điểm này, Tống Cảnh rất nghi ngờ. Rõ ràng vừa rồi họ đẩy xe lăn của anh đi vào.
"Nếu như mạch m.á.u và kinh mạch đã phát triển tốt thì chắc chắn xương cũng sẽ phát triển rất tốt nên việc tự đứng lên không thành vấn đề."
"Được." Anh gật đầu, thử đặt chân xuống đất rồi đứng dậy khỏi giường.
Đường Tiêu Tiêu và Tống Vĩ đều rất lo lắng nhìn anh, nhất là Đường Tiêu Tiêu đưa tay ra vì sợ anh bị ngã.
Tống Cảnh Chi đặt chân xuống mặt đất, cảm giác mềm nhữn mà anh tưởng tượng không hề xuất hiện. Anh dùng hai tay chống giường, hai chân dùng sức chậm rãi đứng dậy.
"Đứng lên, anh hai, anh đứng lên đi." Tống Vĩ hô to đầy phấn khởi.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng lên, Đường Tiêu Tiêu đứng một bên rơi nước mắt.
Quá tốt rồi, Tống Cảnh Chi của kiếp trước dành nửa đời còn lại trên xe lăn đã đứng dậy được rồi.
"Em đừng khóc." Anh đưa một tay ra chạm vào tóc cô.
"Ừm, đây là chuyện tốt, em sẽ không khóc." Cô lau nước mắt, mỉm cười với anh.
Nhìn thấy hai người trẻ tuổi tương tác với nhau, bác sĩ cười nói: "Bây giờ, cậu hãy thử bước đi."
Bởi vì đã lâu không đi, các cơ bắp không nghe theo sai bảo khiến anh đi rất chậm nhưng cuối cùng anh đã bước được. "Rất tốt, sau khi trở về hãy luyện tập nhiêu hơn nhưng thời gian tập không nên quá lâu, rất nhanh thôi sẽ có thể khôi phục như bình thường." Bác sĩ cười nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu là biết được chăm sóc rất tốt."
"Là người yêu của tôi đang chăm sóc tôi." Tống Cảnh Chi nhìn vê phía Đường Tiêu Tiêu.
"Không có." Đây là lần đầu tiên anh giới thiệu với người khác như vậy khiến cho khuôn mặt nhỏ của Đường Tiêu Tiêu đỏ lên.
"Anh hai, anh và thanh niên trí thức Đường, hai người đang yêu nhau sao?" Chẳng trách ngày hôm qua thanh niên trí thức Đường lại nói như vậy." Dường như Tống Vĩ đã phát hiện ra chuyện không thể nào.
Tống Cảnh Chi nhìn anh ấy một cái, không thấy cô gái nhà anh đang đỏ mặt sao.
Tống Vĩ bị anh trừng mắt nhìn nên lập tức im miệng, từ nhỏ người mà anh ấy sợ nhất không phải là cha của anh ấy. Là người anh hai trước mặt này đây, chỉ cần anh hai trợn mắt, nói không chừng một lúc nữa lại làm gì đó để đối phó với anh ấy.
Sau khi tạm biệt bác sĩ, ba người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện nhưng Tống Cảnh Chi không ngôi xe lăn nữa mà nhất quyết muốn tự đi ra khỏi bệnh viện.
Khi trở lại thôn, vừa mới tới cửa thôn, Tống Cảnh Chi đã muốn Tống Vĩ dừng lại.
"Sao vậy?" Đường Tiêu Tiêu nhìn anh.
Lúc này là giờ tan làm, mọi người đang chuẩn bị về nhà ăn cơm.
"Em dìu anh đi về đi, anh muốn để cho họ thấy người em sắp ga không phải là một kẻ tàn phế.”
