Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 1: Tôi Chết Cũng Sẽ Không Yêu Cô!
Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:49
“Cô không phải muốn lắm sao? Cho cô đấy!” “Cô nghĩ rằng cưới được tôi thì tôi sẽ yêu cô à? Cô nằm mơ đi! Tôi c.h.ế.t cũng sẽ không yêu cô!”
Giữa trời long đất lở, đất đá văng tung tóe, giọng nói hung tợn ấy một lần nữa vang vọng trong đầu. Tần Du nhớ rằng mình đã phải dùng sức lực cả đời mới có thể làm phai nhạt đi hai câu nói đ.â.m nát tim gan này, vậy mà giờ phút này, chúng lại hiện lên rõ mồn một bên tai.
Cùng với lời nói đả thương người của gã đàn ông, cô cảm nhận được có một đôi tay đang tùy tiện sờ soạng trên người mình, xúc cảm rõ rệt ấy khiến cô da đầu run lên!
Đây là chuyện gì!
Tần Du đột ngột mở bừng mắt, lập tức đối diện với gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, trong lòng lập tức cuộn lên sóng to gió lớn. Cố Cẩn? Đây là Cố Cẩn lúc còn trẻ! Tại sao cô lại có thể nhìn thấy hắn một lần nữa!
Tần Du theo bản năng dùng sức đẩy mạnh hắn ra. Người đàn ông say khướt đứng không vững, lảo đảo một cái rồi ngã thẳng ra sau, rơi xuống đất. Gương mặt tuấn lãng của gã đàn ông ửng đỏ, mày nhíu chặt, mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng hơi mím lại, vẻ mặt đầy vẻ không cam tâm và tức giận vì chưa đạt được mục đích.
Tần Du còn chưa kịp hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì, thì thấy người đàn ông say mèm kia lại đột ngột mở đôi mắt vừa đen vừa sáng, nghiêng đầu nhếch môi cười với cô. Nụ cười ấy vừa bỡn cợt vừa tà khí, vô cùng câu nhân, hắn vươn cánh tay thon dài ôm lấy vai cô, cúi đầu sáp lại gần, đôi môi mang theo mùi rượu nồng nặc phun ra hai chữ: “Tiếp tục…”
“Chát!” Tần Du không chút nghĩ ngợi, vung tay tát thẳng qua. Người đàn ông bị cô đ.á.n.h văng xuống đất, lại ngủ thiếp đi. …
“Du Nha ơi, Du Nha của mẹ, con ở đâu?” Bên tai truyền đến tiếng khóc thét tê tâm liệt phế của một người phụ nữ. Thanh âm này khiến Tần Du giật nảy mình. Đây là tiếng của mẹ cô!
“Du Nha ơi, Du Nha của mẹ ở đây rồi!” Giọng Thẩm Hồng Mai mang theo niềm may mắn mừng đến phát khóc. Tần Du kinh ngạc nhìn mẹ mình, Thẩm Hồng Mai, một Thẩm Hồng Mai còn sống! Mẹ cô, Thẩm Hồng Mai, c.h.ế.t vào tháng 10 năm 1977.
Năm đó, nhà nước ban bố tin tức khôi phục kỳ thi đại học. Chồng cô, Cố Cẩn, là thanh niên trí thức từ thành phố về quê, thuộc lứa đầu tiên được phê chuẩn trở về thành phố tham gia thi đại học. Chỉ là, lúc hắn đi, lại không hề báo cho bất kỳ ai trong nhà.
Thẩm Hồng Mai biết được tin, liền chuẩn bị một đống đặc sản quê, kéo cô đi tiễn Cố Cẩn. Khi đến ga tàu hỏa, vừa vặn nhìn thấy hắn đang dịu dàng vuốt tóc cho một cô gái mặc váy đỏ rực. Cô không nhìn rõ cô gái đó là ai. Lúc đó, cô chỉ cảm thấy như sét đ.á.n.h ngang tai, cả người đứng không vững.
Thẩm Hồng Mai xưa nay đối xử với Cố Cẩn còn tốt hơn cả Tần Du, không cam lòng đuổi theo hỏi. “Dì ơi, con không thích Tần Du. Từ đầu đến cuối đều chưa từng thích.” “Con là thanh niên trí thức thành phố, con không thể nào ở lại đây cả đời! Con càng không thể bị một con bé nhà quê làm lỡ dở cả đời.” “Con và Tần Du, trước giờ đều là cô ta bám riết lấy con!” “Giấy thỏa thuận ly hôn, con đã ký rồi, cũng đã nói chuyện với chủ nhiệm hội phụ nữ, hai người ký tên là được.”
Đôi môi bạc bẽo của Cố Cẩn mấp máy, trông thật đẹp, giọng nói thật dễ nghe, nhưng những lời nói đó lại khiến tim người ta chấn động đến mức còn nát vụn hơn cả ngói lợp rơi từ mái nhà xuống lúc động đất.
Tàu hỏa chạy đi, mang theo bóng dáng bạc bẽo của Cố Cẩn và đôi tay dịu dàng từng vuốt ve người phụ nữ khác. Thẩm Hồng Mai không tin con rể mình là người như vậy, bà đuổi theo tàu hỏa, trong lúc chạy đã bị một chiếc xe ba gác chạy ngược chiều đ.â.m bay. Một hơi không kịp thở, khi đến bệnh viện, bà đã tắt thở.
Ngày hôm đó, cô đồng thời mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời. Mà giờ phút này, hai người đó lại đang sống sờ sờ trước mặt cô.
