Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 102: Hoa Cài Tóc Cô Dâu
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:42
Chờ Tô Thanh Nhiễm thở hồng hộc chạy đến trạm mua sắm, Cố Tiêu đã dẫn theo Cố Hiểu Lôi và Quách Tứ Hải đứng chờ ngoài cửa.
Tô Thanh Nhiễm thở dốc, liên tục xin lỗi, “Ngại quá, vừa nãy có việc chậm trễ.”
Cố Hiểu Lôi vội vàng đỡ cô một tay, “Không sao đâu chị Nhiễm, bọn em cũng vừa mới đến thôi.”
Cố Tiêu vừa nãy có chút lo lắng, sợ cô ở trong khu tập thể lại gặp phải kẻ không có mắt nào. Giờ thấy cô đã về, anh mới yên tâm.
“Tứ Hải, cậu dẫn Hiểu Lôi tìm chỗ ngồi nghỉ một lát, tôi với đồng chí thanh niên trí thức Tô đi lên tìm chủ nhiệm Diêu nói chuyện.”
Nói xong, hai người cùng nhau đi về phía văn phòng chủ nhiệm Diêu.
Trên đường đi, Tô Thanh Nhiễm hỏi thăm tình hình tối hôm qua.
Cố Tiêu có chút chột dạ, “Không xảy ra chuyện gì, tôi nghe lời cô không động tay nữa.”
Chỉ là suýt chút nữa quên mất người ta, nên đi hơi muộn. Nhưng nhìn bộ dạng anh ta chạy trốn thì chắc là không c.h.ế.t được.
Tô Thanh Nhiễm nhớ lại bộ dạng t.h.ả.m hại chật vật của Tiêu Đống Quốc vừa nãy, nhịn không được cúi đầu cười khẽ.
Cố Tiêu đã không đ.á.n.h anh ta, thì cùng lắm anh ta chỉ bị treo trên tường nửa giờ mà thôi. Chuyện ngất xỉu sáng nay cũng không có bất kỳ liên quan gì đến bọn họ. Phải trách thì trách chính bản thân anh ta, một người mẹ ruột, một cô thanh mai tốt, lại còn một đứa con trai lớn miễn phí, nhiều người như vậy đều vây quanh anh ta, cố tình anh ta lại vô phúc không biết hưởng!
Tới văn phòng, chủ nhiệm Diêu nhìn thấy hai người thì hơi bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán. Ngày hôm qua sau khi mấy người họ rời đi, ông vẫn luôn cảm thấy bất an. Sợ bên xưởng dệt không ổn, mấy người này lại tới quấn lấy ông tìm cách giải quyết.
Trước mắt thấy hai người ‘mặt ủ mày ê’ tới, ông không khỏi căng thẳng.
“Có phải bên xưởng dệt không thuận lợi? Tiểu Tô à, chuyện vải vụn này, bên tôi thật sự là lực bất tòng tâm, các cô tự nghĩ cách khác đi, nếu không Hoa Cài Tóc không giao được hàng, tôi cũng không dễ ăn nói với lãnh đạo đâu.”
Tô Thanh Nhiễm thở dài thườn thượt, “Chủ nhiệm Diêu, đúng là không được thuận lợi lắm, xưởng dệt vừa mới xử lý hết vải vụn đợt trước. Nhưng may mắn là chúng cháu lại tìm được nguyên liệu thích hợp làm Hoa Cài Tóc trong số vải tỳ vết (vải lỗi). Chỉ có điều, giá vải tỳ vết quá cao, chúng cháu còn đang do dự có nên đi lấy hàng không.”
Lời nói của Tô Thanh Nhiễm thay đổi bất ngờ, tâm trạng của chủ nhiệm Diêu cũng bị cô dẫn dắt lên xuống thất thường.
“Vải tỳ vết hẳn là không quá đắt chứ?”
Tô Thanh Nhiễm lắc đầu, trên mặt đầy vẻ bi phẫn, “Ước chừng phải 5 hào một mét đó! Mà đây là chúng cháu đã phải nhờ người quen giúp đỡ cầu tình rồi. Tuy nói so với nguyên liệu bình thường thì giá rẻ hơn chút, nhưng không thể so được với giá vải vụn! Cứ như vậy, chi phí Hoa Cài Tóc của chúng cháu sẽ phải tăng lên gấp bội! Nếu thật sự dùng loại vải này, chúng cháu coi như làm không công rồi!”
Cố Tiêu cũng ở bên phụ họa: “Đúng vậy, Chủ nhiệm Diêu, đại đội chúng cháu cũng đã cố hết sức rồi, mong ông đừng trách cứ chúng cháu! Hôm nay chúng cháu đến đây, là muốn thương lượng với ông một chút, liệu số lượng đơn hàng ngày hôm qua có thể giảm bớt một phần không. Ngày hôm qua chúng cháu lấy bao nhiêu vải vụn ở đây, chúng cháu sẽ cung cấp bấy nhiêu Hoa Cài Tóc, phần còn lại thật sự không có cách nào!”
Thấy hai người có vẻ chuẩn bị từ bỏ, Chủ nhiệm Diêu lập tức sốt ruột.
“Cái này không được, hiệp nghị ngày hôm qua chúng ta đã ký rồi, hơn nữa bên Cung Tiêu Xã còn đang chờ bán đó! Nếu không cung cấp đủ hàng, tôi cái chức chủ nhiệm mua sắm này đừng hòng ăn Tết ngon. Chúng ta thương lượng lại xem, vậy, các cô tính xem sẽ đắt hơn bao nhiêu?”
Tô Thanh Nhiễm giơ tay so số một, “Chúng cháu tính sơ qua, ít nhất mỗi chiếc Hoa Cài Tóc phải tăng thêm một hào, chúng cháu mới có thể duy trì lợi nhuận vốn có.”
Chủ nhiệm Diêu kinh ngạc há hốc mồm, “Bao nhiêu?! Một hào một chiếc? Nhiều quá! Một chiếc Hoa Cài Tóc thì dùng được bao nhiêu vải? Hơn nữa, giá mua của tôi đều đã được lãnh đạo duyệt rồi, các cô nói tăng một phân hai phân thì tôi còn dễ đi thương lượng thay đổi chút, nhiều hơn thì thật sự không được!”
Tô Thanh Nhiễm vốn tưởng rằng Chủ nhiệm Diêu sẽ không nhả ra một xu nào. Không ngờ ông ấy thật sự nhượng bộ.
“Chủ nhiệm Diêu, đêm qua tôi đã thức trắng đêm, nghĩ ra một cách. Ban đầu chúng cháu hôm nay tới đây, là muốn thương lượng với ông giảm bớt đơn hàng, nếu giảm được thì tốt nhất. Nếu thật sự không thể giảm, thì chỉ có thể dùng cách này.”
Chủ nhiệm Diêu tò mò nhìn cô, “Cô nói nghe xem.”
Tô Thanh Nhiễm hắng giọng.
“Đơn hàng lần này, Hoa Cài Tóc làm bằng vải vụn cũ thì giá vẫn giữ nguyên, còn làm bằng vải mới thì sẽ theo lời Chủ nhiệm Diêu vừa nói, mỗi chiếc tăng thêm hai phân tiền. Nhưng chúng cháu có một điều kiện, chúng cháu muốn thêm một mẫu Hoa Cài Tóc Cô Dâu mới, đặt ở Cung Tiêu Xã bán thử, chỉ là giá cả phải đắt hơn Hoa Cài Tóc thông thường một chút.”
Mí mắt Chủ nhiệm Diêu giật giật, hai phân tiền là ông vừa kích động nói đại, lãnh đạo bên kia còn chưa chắc đã đồng ý đâu! Sao cô lại coi là thật ngay lập tức? Hơn nữa trên cơ sở này còn muốn đề điều kiện!
Nhưng ông lại đặc biệt tò mò, Hoa Cài Tóc thì là Hoa Cài Tóc, sao lại có loại chuyên dành cho cô dâu?
Cố Tiêu lúc này cũng không hiểu mô tê gì, hoàn toàn không biết gì về Hoa Cài Tóc Cô Dâu. Nhưng hôm nay anh đến đây vốn là để phối hợp, chỉ cần yên tâm phối hợp là được.
Tô Thanh Nhiễm thấy hai người đều tò mò nhìn chằm chằm mình, liền lấy chiếc Hoa Cài Tóc Cô Dâu làm đêm qua ra.
Chủ nhiệm Diêu cúi đầu nhìn, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc mừng rỡ. Rất nhanh lại bình tĩnh lại.
“Đẹp thì đẹp đấy, chỉ là một chuỗi dài đồ vật như vậy, đeo lên đầu có khoa trương quá không? Liệu có đẹp không?”
Tô Thanh Nhiễm cười đề nghị, “Hay là cháu thử đeo cho Chủ nhiệm Diêu xem nhé!”
Chủ nhiệm Diêu vội vàng xua tay, “Không không không, đồng chí Tô cô dung mạo này, dù có đeo một mảnh vải rách cũng đẹp, điều đó không thể chứng minh vấn đề gì.”
Tô Thanh Nhiễm bất đắc dĩ cười, không ngờ có ngày chính mình cũng bị chê bai.
“Vậy làm phiền Chủ nhiệm Diêu tìm một đồng chí nữ tới đeo thử đi!”
Chủ nhiệm Diêu vỗ đầu, “Đúng rồi, ở đây chúng ta có một đồng chí nữ hai hôm nữa là kết hôn, bảo cô ấy đến thử thì hợp quá rồi!”
Nói rồi, Chủ nhiệm Diêu đã bước nhanh ra cửa, gọi người vào.
Người đến là một cô gái trẻ rất thời thượng, thân trên mặc áo khoác kẻ ca rô, thân dưới mặc quần dạ màu xám, vừa nhìn đã biết gia cảnh không tồi. Nghe nói đồ cưới của cô đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ qua hai hôm ngày lành làm tiệc cưới. Ban đầu cô định ngày cưới sẽ đeo chiếc Hoa Cài Tóc màu đỏ bán chạy nhất ở Cung Tiêu Xã.
Đột nhiên nghe Chủ nhiệm Diêu gọi cô đến thử mẫu Hoa Cài Tóc mới, cô lập tức vui mừng chạy tới.
Khi nhìn rõ chiếc Hoa Cài Tóc Cô Dâu trên tay Tô Thanh Nhiễm, cô càng vui mừng khôn xiết.
“Chiếc Hoa Cài Tóc này đẹp quá, chỉ là phải đeo như thế nào đây?”
Ngoài cô dâu tương lai này ra, còn có không ít đồng chí nữ trong văn phòng cũng xúm lại, đều tranh nhau muốn xem chiếc Hoa Cài Tóc chuyên dành cho cô dâu trông như thế nào.
Tô Thanh Nhiễm bình tĩnh cầm lấy lược, thuần thục giúp cô gái búi cao tóc lên. Sau khi cố định xong, cô lại đặc biệt chọn vài sợi tóc mái trán và tóc mái hai bên thái dương rủ xuống.
Lúc này mới đặt chiếc Hoa Cài Tóc Cô Dâu lên đỉnh đầu.
Vừa đặt lên, chiếc Hoa Cài Tóc ban đầu còn hơi lộn xộn giống như được uống no nước, lập tức bung ra đầy hứng thú và đan xen. Bông hoa lớn trên đỉnh đầu tươi tắn bắt mắt, những sợi tơ trong suốt mang theo cánh hoa nhỏ nhẹ nhàng rủ xuống, khiến người đeo trở nên sinh động và rạng rỡ hơn không ít.
Đám người xem kịch vui đều sững sờ.
Cố Tiêu nhìn chiếc hoa trên đầu cũng ngẩn ra, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh Tô Thanh Nhiễm đeo nó.
