Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 131: Cần Phải Đem Người Lưu Lại
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:46
Mọi người một bên hướng sườn núi thượng đi, một bên ven đường xem xét tình hình sinh trưởng của cây ăn quả dại. Ngay từ đầu, các đồng chí của Viện Khoa học Nông nghiệp còn có chút thiếu hứng thú, tựa hồ chỉ là đi ngang qua loa. Càng đi về phía trước, thần sắc trên mặt mọi người đều xuất hiện rõ ràng biến hóa.
Giáo sư Chu kích động ở giữa mấy cây qua lại xem xét. Cuối cùng lúc này mới hưng phấn đưa ra kết luận ——
“Cây đào trên núi này cơ bản đều là cây đào núi, loại đào này cực kỳ chịu rét hạn, đối với đất phù sa yêu cầu không cao, vùng núi cằn cỗi cũng có thể lớn lên thực tươi tốt.
Chỉ là thịt ít hạt lớn mà lông lại nhiều, ăn thì không thể ăn được, nhưng vô cùng thích hợp để ghép cành. Còn có loại lê dại này, kỳ thật là một loại đỗ lê, còn gọi là đường lê, vậy càng không thể ăn. Nhưng mà, loại cây này cũng đồng dạng sinh mệnh lực ngoan cường, tỷ lệ sống của ghép cành cũng rất cao.”
Đỗ lê, còn gọi là Đường lê.
Lời nói của Giáo sư Chu không nghi ngờ gì đã cho bốn người một viên t.h.u.ố.c an thần. Đội trưởng càng là kích động kéo Kế toán La, “Tốt quá, không nghĩ tới có một ngày loại cây ăn quả dại này thật đúng là có thể có tác dụng! Vậy Giáo sư Chu, chúng ta khi nào có thể an bài ghép cành cây ăn quả?”
Giáo sư Chu bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, “Đội trưởng Cố, ông đừng vội, ghép cành này chính là việc kỹ thuật, lại không phải xuống đất cắt lúa mạch, xắn tay áo là có thể làm. Hơn nữa tình hình cây ăn quả trong núi chúng tôi còn chưa toàn bộ nắm được, có những cây lâu năm rồi cũng không thích hợp ghép cành, còn phải tính toán kỹ lưỡng. Cũng may hiện tại thời gian còn kịp, may mắn các ông tới sớm, bằng không năm nay liền bỏ lỡ.”
Đội trưởng nghe được như lọt vào trong sương mù, “Ý Giáo sư Chu là, ghép cành này còn phải xem điều kiện của cây, không phải muốn ghép là có thể ghép, đúng không?”
Mấy kỹ thuật viên dần dần không có kiên nhẫn, cảm thấy lời Giáo sư Chu nói không nghi ngờ gì là đàn gảy tai trâu. Nói với bọn họ họ cũng không hiểu, còn vẫn luôn truy vấn. Dựa theo sự hiểu biết của bọn họ đối với Giáo sư Chu, vừa rồi giải thích nhiều như vậy, đã là cực hạn. Tiếp theo lại tiếp tục truy vấn, nói không chừng liền phải nhận lấy sự khó chịu.
Mấy kỹ thuật viên bỗng nhiên đối với vị đội trưởng này cái gì cũng không hiểu, lại gấp gáp muốn làm việc này sinh ra một tia đồng tình, đồng thời lại có vài phần bất đắc dĩ và buồn cười.
Nhưng ai biết, Giáo sư Chu không những không có không kiên nhẫn. Thậm chí lại tinh tế giải thích cho mấy người.
“Nói như vậy, chúng tôi sẽ chọn cây đào trong hai năm và cây lê trong ba năm để ghép cành, như vậy cành cây ăn quả mềm dẻo, tỷ lệ sống cũng cao. Nhưng là suy xét đến cây ăn quả trên núi các ông rất nhiều cây đã vượt qua niên hạn này, chúng tôi kiến nghị vẫn là phải nới lỏng chút niên hạn, rốt cuộc, cây ăn quả niên hạn cao càng dễ dàng ra quả sớm, có thể nhanh chóng kiếm tiền cho đại đội. Chẳng qua, thao tác như vậy khó khăn có chút lớn, yêu cầu kinh nghiệm ghép cành vô cùng phong phú mới được.”
Đội trưởng không hiểu khó khăn ở đâu, nhưng mà đại thể ý tứ ông ấy nghe hiểu. Việc này có thể làm, chính là có chút khó giải quyết. Đến nỗi có làm hay không, liền xem quyết tâm và thái độ của bọn họ.
Để bày tỏ quyết tâm, hôm nay nói cái gì cũng phải đem người trước lưu lại. Nghĩ vậy, Đội trưởng vội kích động cầm tay Giáo sư Chu, vẻ mặt chờ đợi nói:
“Giáo sư Chu, này cũng sắp buổi trưa, chúng ta vẫn là về trước thôn tùy tiện đối phó một bữa, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Tô Thanh Nhiễm ba người được ánh mắt Đội trưởng ra hiệu, cũng vội vàng bắt đầu khuyên nhủ. “Đúng vậy, về trước thôn ăn cơm đi, trên núi này quá lộn xộn, chờ chúng ta thu thập xong, lần sau lại đến.”
Mấy kỹ thuật viên trẻ tuổi nhìn nhau. Bọn họ phía trước cũng đi theo Giáo sư Chu xuống mấy lần nông thôn, mỗi lần đều là tự mang lương khô, thông thường sẽ không ở nhà đồng hương ăn cơm. Hôm nay thời gian còn sớm, vậy càng sẽ không lưu lại ăn cơm.
Nhưng ai biết, Giáo sư Chu lại vẻ mặt thản nhiên đáp ứng rồi, “Cũng tốt, tình hình cụ thể lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Mấy người vừa nghe, nhất thời kinh ngạc không thôi. Cái sơn thôn nhỏ này có cái ma lực gì? Có thể hấp dẫn Giáo sư Chu vốn dĩ dầu muối không ăn của bọn họ như vậy... Huống hồ ngày hôm qua chính bản thân ông ấy cũng là không nghĩ tới, chỉ là bị người ma không có biện pháp, lúc này mới đáp ứng lại đây xem một chút. Ông ấy nói xem một chút, mọi người tự nhiên đều tưởng lại đây đi ngang qua loa. Không nghĩ tới thật đúng là muốn nhận lấy công việc này?
Đội trưởng thấy ông ấy đáp ứng, nhất thời vui mừng, lập tức cao hứng gọi Cố Tiêu đi phía trước dẫn đường. Lại đưa cho Tiểu Tô một ánh mắt.
Tô Thanh Nhiễm lập tức ngầm hiểu, đây là chuẩn bị tiếp tục dùng chiêu bọn họ quen dùng nhất —— Hồng Môn Yến (bữa tiệc uy hiếp). Biện pháp tuy cũ kỹ, nhưng mà xác thật là hữu dụng. Chẳng qua, hai người đều lo lắng, hôm nay phải dùng cái gì chiêu đãi?
Năm trước đó là kịp thời điểm tốt, vừa lúc ở sát heo ăn Tết. Năm vừa qua, đừng nói thịt trong nhà, ngay cả dầu trong bụng cũng đều mau vét sạch sẽ.
Đội trưởng dốc hết lòng một đường, tiến sân, liền vội vàng tiếp đón vợ sát gà. Thím Cố vừa nghe nói muốn sát gà, sắc mặt đều tái rồi. “Lại tới khách nhân?”
Đội trưởng chỉ chỉ phía sau, nhỏ giọng nói: “Đâu phải, đều là khách quý, mau đi làm đi!”
Tô Thanh Nhiễm thấy thế, lẳng lặng đi tới trước mặt Cố Tiêu, móc ra chìa khóa nhà mình đưa cho anh. “Vẫn là đi chỗ tôi bắt hai con gà đến đây đi? Một con người nhiều cũng không đủ ăn, đậu đũa khô trên thớt cũng bưng tới, tiện thể nhìn xem Nam Tinh chơi ở đâu, gọi nó tới.”
Mùa xuân vừa đến, trong thôn các nhà đều phải chuẩn bị ấp gà con. Thím Cố chỉ còn lại một con, xem còn quý hơn mạng mình. Dù sao cô cũng không thiếu gà, để lại một con ở bên ngoài, qua hai ngày lại lén lút lấy hai con gà con ra.
Thím Cố cảm kích nhìn cô một cái, “Quay đầu lại thím nghĩ cách trả lại cháu.” Nói xong, liền vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Người trong thôn nghe nói trong thành tới kỹ thuật viên, hơn nữa gần đây là vài người, đều thập phần tò mò. Biết được thanh niên trí thức Tô chủ động cống hiến hai con gà xong, mọi người cũng đều sôi nổi ở trong nhà tìm kiếm thức ăn có thể lấy ra.
Không bao lâu, liền có người lục tục vác rổ đi nhà họ Cố. Có người cầm ba năm cái trứng gà, có người mang một nắm đậu đũa khô, một bó nấm khô hoặc mộc nhĩ. Còn có người, trực tiếp đem cá mặn hàm thịt không nỡ ăn xong lúc Tết đem lại đây. Trương Binh cùng Triệu Quân mấy cậu bé cầm lấy lưới đ.á.n.h cá, đang chuẩn bị xuống nước thử vận may.
Trừ bỏ đồ ăn, còn có lương thực chính. Đều là kỹ thuật viên từ trong thành tới, tổng không thể cho người ta ăn ngũ cốc, nhưng nhiều người như vậy, nhà nào cũng không có nhiều bột mì như vậy. May mắn lần này ăn Tết mọi người đều đổi được một chút, rất nhiều nhà còn chưa nỡ ăn hết, liền đều cầm lại đây.
Giáo sư Chu mang theo nhóm kỹ thuật viên ngồi ở nhà chính, lại đem tình hình bên ngoài xem đến rõ ràng. Thấy nhiều người như vậy hướng phòng bếp tặng đồ, tâm tình mọi người đều bắt đầu phức tạp lên.
Kỳ thật thời buổi này, bọn họ ở trong thành lấy tiền lương, ăn uống cũng tốt không đi đâu được. Một tháng có thể ăn được một bữa thịt cũng đã tính là có thể, trứng gà cũng không phải mỗi ngày đều có thể ăn được. Mà vì chiêu đãi bọn họ, người ta lại không chớp mắt một chút mà g.i.ế.c hai con gà. Mệt bọn họ vừa rồi còn tưởng rằng, Đội trưởng Cố đây là tự cấp bọn họ bày Hồng Môn Yến.
Sự giản dị và khẳng khái của Đội trưởng cùng các đồng hương làm cho bọn họ hổ thẹn không thôi, âm thầm bảo cho chính mình không thể mang thành kiến đi xem người ta. Mấy người trẻ tuổi vừa mới còn có ý kiến cũng đều ngậm miệng.
Chẳng qua, đợi trong phòng bếp mùi hương vừa bay ra, nước miếng mọi người liền bắt đầu điên cuồng phân bố ra ngoài.
