Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 136: Hẹn Hò Kiểu Nhà Ai Đi Chợ Đen
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:46
Cố Tiêu thấy môi cô xác thật sưng lên, trên mặt tức khắc có chút thẹn thùng, “Tôi... Không phải cố ý, lần sau chú ý. Dù sao buổi tối cũng không có việc gì, hay là đi xem điện ảnh?”
Tô Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, “Không muốn xem.”
Cố Tiêu ngay sau đó lại đề nghị, “Thế thì đi dạo công viên?”
Tô Thanh Nhiễm lại lắc lắc đầu, “Tối lửa tắt đèn, không muốn dạo.”
Cố Tiêu vò đầu bứt tai, người khác tìm hiểu đối tượng chẳng phải là hai hoạt động này sao. Mặt khác, anh thật nghĩ không ra được.
Tô Thanh Nhiễm dùng khăn lông thấm nước đá chườm môi, cảm giác sưng to thoáng biến mất, lúc này mới mở miệng đề nghị, “Em muốn đi chợ đen dạo.”
Cố Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, “Được.”
Quyết định xong ra cửa, hai người thực mau thu thập xong cưỡi một chiếc xe đạp đi ra ngoài.
Lâu không đi, không ít người đều vội vàng đi tìm Cố Tiêu chào hỏi, “Thời gian dài như vậy không tới? Chúng tôi đều cho rằng cậu xảy ra chuyện, không nghĩ tới là đi tìm hiểu đối tượng à.”
Cố Tiêu cười mắng hai câu, dẫn Tô Thanh Nhiễm thẳng đến trước mấy quầy hàng tin cậy. “Thứ tốt đều đừng giấu, nhanh chóng lấy ra tới.”
Vài người đều không phải lần đầu tiên thấy Tô Thanh Nhiễm, tuy rằng mỗi lần đều che kín mít, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra. Thấy hai người cử chỉ thân mật, trong nháy mắt liền minh bạch là sao lại thế này.
“Yên tâm, Tiêu ca lần đầu tiên mang người yêu lại đây, khẳng định lấy đều là đồ tốt nhất.”
Ban ngày, hai người đã ở Hợp tác xã Cung Tiêu mua chút đồ hộp linh tinh làm quà tặng. Nhưng là trước mặt Cố Hiểu Lôi, cũng không tiện mua giày vớ quần áo linh tinh đồ vật cho người trong nhà. Hiện giờ tới chợ đen, lúc này mới xem như hoàn toàn buông tay chân.
Tô Thanh Nhiễm ở phía trước chọn, Cố Tiêu ở phía sau giúp đỡ lấy. Chờ cô chọn xong lại muốn trả tiền, Cố Tiêu đã trước một bước giành trả hết. “Trước mặt người quen, cho tôi chừa chút mặt mũi, bằng không bọn họ quay đầu lại khẳng định cười nhạo tôi. Lại nói, chúng ta phía trước không phải nói tốt, lần này tôi tới mua đồ vật qua đó gặp ba mẹ em sao?”
Tô Thanh Nhiễm nhẹ giọng cười gật đầu, “Vậy anh tiêu hết tiền rồi nói cho em.”
Hai người ở chợ đen dạo qua một vòng, linh tinh mua cũng không sai biệt lắm. Đang chuẩn bị đi, chợ đen đột nhiên truyền đến một trận tiếng la, “Người tới!”
Ông chủ hàng tạp hóa trước mặt lanh lẹ xách lên bốn góc cái bọc da, vác lên vai muốn đi, “Anh em, bảo trọng, hẹn gặp lại!”
Cố Tiêu không nói hai lời, kéo Tô Thanh Nhiễm lên xe đạp, “Ngồi ổn.”
Giọng nói vừa dứt, anh liền trong bóng đêm xuyên vào một con hẻm nhỏ, bảy chuyển tám cong, cuối cùng là an toàn về tới chỗ ở.
Về đến nhà, Cố Tiêu còn có chút ngượng ngùng. “Ban đầu nghĩ lần đầu tiên chính thức hẹn hò, dẫn em đi xem điện ảnh, không nghĩ tới gặp phải việc này.”
Tô Thanh Nhiễm phụt cười nói: “Khá tốt, nên mua đồ vật mua được, cái này không phải so điện ảnh càng kích thích sao?”
Thấy cô cười đến vẻ mặt thản nhiên, Cố Tiêu liền biết cô là thật không để bụng những cái đó, lập tức yên lòng bắt đầu thu thập đồ vật.
Đồ vật chỉnh lý xong, Tô Thanh Nhiễm duỗi người, “Đã khuya, đi ngủ sớm một chút đi.”
Cố Tiêu ừ một tiếng, đi theo cô đi vào trước cửa, còn muốn dính một hồi. Nhưng ai biết cô vừa vào cửa, liền trực tiếp đóng cửa lại.
Chỉ hé ra một khe cửa, “Giường trong phòng kia đã được trải rồi.”
Cố Tiêu ngượng ngùng tự biện minh, “Tôi không phải có ý đó, tôi là muốn lấy cái cốc, khát nước.”
Tô Thanh Nhiễm vẫn kiên trì chặn khe cửa, “Nước đã rót và đặt trong phòng anh rồi, chắc cũng nguội bớt rồi, uống xong thì đi ngủ sớm một chút.”
Cố Tiêu giật giật khóe miệng, đành phải bực bội quay người về phòng mình.
Ngày hôm đó, Tô Thanh Nhiễm mệt không nhẹ, bận rộn từ sáng đến tối không nghỉ ngơi.
Vừa nằm lên giường, cô liền ngủ thiếp đi rất nhanh.
Giấc ngủ này thẳng đến hừng đông, đợi đến khi cô rời giường ra cửa, Cố Tiêu đã đi ra ngoài.
Sân trống trải chỉ có một chiếc khăn trải giường đang bay phấp phới trong gió.
Tô Thanh Nhiễm tò mò nhìn thoáng qua, trong lòng thầm thắc mắc, Cố Tiêu sáng sớm đã dậy giặt khăn trải giường à?
Khi nghĩ thông suốt, trên mặt cô cũng lặng lẽ đỏ ửng.
Đúng lúc này, Cố Tiêu xách theo đầy ắp đồ ăn sáng đẩy cửa lớn bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt, chỉ còn chiếc khăn trải giường vẫn vô liêm sỉ đung đưa theo gió.
Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng, “Tối qua ngủ thấy người ngứa ngáy, chắc là lâu lắm không giặt, nên sáng nay tiện tay giặt luôn, lát nữa tôi tháo cả cái trong phòng cô ra giặt luôn...”
Tô Thanh Nhiễm cố nén cười ừ một tiếng, “Ăn sáng trước đi, tôi đi lấy chén đũa.”
Cô nhớ đến chuyện mua hạt châu, ăn uống xong liền giục Cố Tiêu cùng đi đến Hợp Tác Xã tìm Hà Xuân Yến.
Cố Tiêu đồng ý đẩy xe, “Đồ đạc cứ để đó đã, chờ xong việc chúng ta quay lại đây một chuyến.”
Tô Thanh Nhiễm khẽ chậc một tiếng, “Là phải quay lại, khăn trải giường còn phải mang vào phòng, lần sau không biết khi nào mới có thể đến.”
Cố Tiêu, “......”
Hai người đến Hợp Tác Xã khi chưa đến giờ buôn bán.
Nhưng Hà Xuân Yến đã đến từ sớm, đang đứng ngoài cửa ngóng trông.
Tô Thanh Nhiễm vội vàng xuống xe đi tới, “Chị Xuân Yến, xin lỗi, chúng em đến muộn rồi, có tin tức gì chưa ạ?”
Hà Xuân Yến vội vàng lấy một tờ giấy đưa cho cô, “Chị giúp cô hỏi rồi, đây là địa chỉ nhà máy, cô cứ trực tiếp qua đó nói là tìm Tiếu trưởng khoa. Chuyện hạt châu chị cũng không hiểu rõ, chỉ có thể giúp cô kết nối, đến đó rồi hai đứa bàn bạc cụ thể nhé.”
Tô Thanh Nhiễm nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, trên mặt tràn đầy cảm kích, “Chị Xuân Yến, lời cảm ơn em không nói nhiều nữa, lần sau đến chúng em sẽ mang ít đặc sản miền núi cho chị, nhưng mang đến đây có lẽ không tiện lắm, hay là chị cho em xin địa chỉ nhà, em sẽ trực tiếp đưa đến nhà chị.”
Hà Xuân Yến vội vàng xua tay, “Không cần, không cần, việc này của chị có đáng gì đâu, chỉ là giúp cô hỏi thăm thôi, cụ thể có được hay không còn phải đợi hai đứa đi xem rồi mới nói được.”
Tô Thanh Nhiễm nhếch môi cười nói: “Có được hay không cũng không sao, chỉ là chút đặc sản miền núi thôi, chẳng đáng bao nhiêu tiền, coi như là bạn bè qua lại, sau này chúng ta còn muốn tiếp tục chơi với nhau.”
Nhắc đến chuyện kết bạn, Hà Xuân Yến lúc này mới chịu mở lời.
“Vậy được, chị cũng muốn kết giao với cô bạn này, vậy thì, chị cho cô địa chỉ nhà, cô rảnh rỗi thì đến tìm chị chơi.”
Chào tạm biệt Hà Xuân Yến, hai người đạp xe thẳng tiến theo địa chỉ trên tờ giấy.
Đây là một nhà máy sản xuất sản phẩm nhựa mới xây, Tô Thanh Nhiễm trước đây đã từng nghe nói qua.
Tuy nói thời gian thành lập không lâu, nhưng sản phẩm nhựa trong cái niên đại này gần như được xem là ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật mới nổi.
Từ sản xuất đến phân phối, đều là cấp trên thống nhất điều phối.
Đừng nói là cá nhân, ngay cả những tập thể lớn có quan hệ cũng rất khó chen chân vào chia một phần lợi.
Tuy nói cậu của Hà Xuân Yến nể mặt cháu gái mà đồng ý cho hai người họ đến.
Nhưng có thể mang được hạt châu từ đây đi hay không, hai người hoàn toàn không có chút hy vọng nào.
Nhưng đã đến rồi, đành phải cứng rắn thử một lần.
