Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 2: Trọng Sinh? Cô Nãi Nãi Không Gả Đâu!
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:31
“Đồ đàn bà hư hỏng! Giành cha nuôi của tao, còn muốn cướp công việc của mẹ tao!”
“Thanh Nhiễm, cô không sao chứ? Tiểu Quân nó không hiểu chuyện, tôi thay nó xin lỗi cô!”
“Tô Thanh Nhiễm, chỉ cần cô đồng ý nhường công việc cho Vân Phương, ngày mai chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn, sau này tôi sẽ từ từ bồi thường cho cô!”
Đầu Tô Thanh Nhiễm đau như muốn nứt ra, cô không phải đã cùng hai mẹ con này đồng quy vu tận rồi sao? Sao còn cứ lải nhải không dứt thế này?
Nhường công việc? Đăng ký kết hôn? Đùa à!
Tô Thanh Nhiễm cố gắng mở mắt, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ‘một nhà ba người’ đứng trước mặt mình.
Tiêu Đống Quốc cau môi đứng nhìn, Thẩm Vân Phương khóc lóc như hoa lê dính hạt mưa, Tiểu Quân lè lưỡi làm mặt quỷ.
Một màn này cô nhớ rõ rành mạch, rõ ràng là cảnh tượng không lâu sau khi cô vừa đến nhà họ Tiêu mười sáu năm trước.
Kiếp trước, sau khi người nhà cô bị đưa đi lao động cải tạo, cô lấy danh nghĩa vị hôn thê ở lại nhà họ Tiêu. Mẹ chồng Trương Quế Lan lại lấy cớ về quê có việc nên đã trốn về quê, vì vậy hai người vẫn luôn dây dưa mà chưa tổ chức đám cưới hay đăng ký kết hôn.
Cô vất vả lắm mới thi đậu vào vị trí văn phòng ở xưởng máy móc, lại bị Thẩm Vân Phương ngấm ngầm để ý, muốn dùng công việc ở phân xưởng để đổi lấy công việc của cô!
Cô không đồng ý, Thẩm Vân Phương liền xúi giục Tiểu Quân nhét cóc vào túi xách của cô. Trong cơn hoảng sợ, cô mới đ.â.m đầu vào góc bàn làm vỡ đầu.
Cơn đau trên trán nhanh chóng kéo cô trở về từ ký ức, Tô Thanh Nhiễm theo bản năng sờ lên trán, là máu!
Chẳng lẽ... Cô thật sự trọng sinh?
Nghĩ đến việc mình còn chưa đăng ký kết hôn với Tiêu Đống Quốc, Tô Thanh Nhiễm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đời trước rõ ràng anh ta không yêu cô, nhưng lại sống c.h.ế.t không chịu ly hôn, lần này coi như đỡ cho cô không ít lời.
“Tiêu Đống Quốc, công việc văn phòng là do tôi tự mình thi đậu bằng năng lực, bản thân anh là kỹ thuật viên của xưởng máy móc, hẳn phải biết rõ rất nhiều thiết bị trong xưởng đều là nhập khẩu. Anh nghĩ Thẩm Vân Phương, một người còn chưa học hết cấp hai, có thể đọc hiểu được những tiếng nước ngoài đó sao?”
Tô Thanh Nhiễm từ chối hệt như kiếp trước, quả nhiên, giây tiếp theo nước mắt Thẩm Vân Phương tuôn ra như vỡ đê.
“Đống Quốc, Thanh Nhiễm nói không sai, là do trước kia tôi không có cơ hội đi học, chịu thiệt vì không có văn hóa, đáng đời bây giờ phải làm công nhân bốc vác. Anh đừng làm khó cô ấy.”
“Thanh Nhiễm, dù sao đi nữa, cô có thể thi đậu công việc này, chắc chắn cũng là nhờ Xưởng trưởng nể mặt Đống Quốc. Chỉ riêng điểm này thôi, cô cũng đừng trách anh ấy, được không?”
Tiêu Đống Quốc liếc nhìn Tô Thanh Nhiễm với vẻ mặt lạnh nhạt, rồi lại nhìn Thẩm Vân Phương đang khóc như mưa.
Giọng điệu anh ta càng thêm kiên định, “Gia đình Vân Phương trọng nam khinh nữ, nên cô ấy không có cơ hội học cấp hai. Nhưng cô ấy thông minh từ nhỏ, chỉ cần từ từ học chắc chắn sẽ không thành vấn đề, tôi có thể dạy cô ấy.”
Tô Thanh Nhiễm cười khẩy một tiếng, “Đúng, đúng, đúng, cô ấy thông minh nhất. Vậy thì, anh dạy hết kỹ thuật của anh cho cô ấy đi, rồi anh đổi công việc với cô ấy.”
Tiêu Đống Quốc bị nghẹn lời, “Cô—”
Thẩm Vân Phương thấy vậy, vội kéo Tiêu Đống Quốc một cái, “Đống Quốc, đừng nói nữa, hai người sắp kết hôn rồi, vì chuyện của tôi mà cãi nhau làm tổn thương tình cảm không đáng.”
Nói xong, Thẩm Vân Phương liền vờ kéo mạnh Tiểu Quân một cái, “Hết thảy là tại mày! Ai bảo mày nghịch ngợm! Ai bảo mày không nghe lời! Mau xin lỗi thím!”
Tay Thẩm Vân Phương giơ cao, nhẹ nhàng rơi xuống, Tiểu Quân lại oa một tiếng khóc lớn:
“Cô ấy không phải thím tôi! Ăn h.i.ế.p mẹ tôi! Giành công việc của mẹ tôi! Cô ấy là đồ đàn bà xấu xa!”
Tô Thanh Nhiễm đời trước không ít lần chịu thiệt thòi vì đứa trẻ này, khó khăn lắm mới sống lại một lần, cô sẽ không nuông chiều hắn nữa.
“Vân Phương, cô đ.á.n.h không đau không ngứa thế này, làm sao nó nhớ được? Tôi biết cô không nỡ, để tôi giúp cô!”
Dứt lời, Tô Thanh Nhiễm liền tiện tay bẻ một cành cây, đột nhiên vút vút vài cái quật thẳng vào m.ô.n.g Tiểu Quân.
Vừa đánh, miệng cô vừa hùng hồn nói lý lẽ, “Bây giờ không cho nó nếm chút đau đớn để nó lớn khôn, sau này ra xã hội sẽ thiệt thòi lớn. Giờ đã dám không phân biệt phải trái mà mắng c.h.ử.i người, hại người, sau này lớn lên không khéo phải ngồi tù! Nói không chừng còn phải ăn kẹo đồng!” (ý chỉ viên đạn)
Tiểu Quân bị đ.á.n.h đến gào thét khắp sân, Tô Thanh Nhiễm liền đuổi theo hắn đ.á.n.h khắp sân.
Thẩm Vân Phương sững sờ tại chỗ một lúc lâu, phản ứng lại vội vàng muốn kéo cô lại, “Đống Quốc—”
Tiêu Đống Quốc vừa rồi cũng choáng váng, sau khi định thần lại vội vàng quát lớn, “Tô Thanh Nhiễm, cô làm gì vậy, nó chỉ là một đứa trẻ, cô—”
Lời còn chưa dứt, Tô Thanh Nhiễm đã biết câu tiếp theo anh ta muốn nói gì, “Cô cô cô, cô chấp nhặt với một đứa trẻ làm gì— Tiêu Đống Quốc, anh có thể có chút sáng tạo hơn không?”
“Ý của anh là, mẹ con Thẩm Vân Phương chỉ cần môi trên chạm môi dưới là đầu tôi bị vỡ trắng à?”
“Hơn nữa, công việc của tôi không liên quan nửa xu đến Thẩm Vân Phương, dựa vào đâu mà nói tôi giành công việc của cô ta? Đứa trẻ lớn chừng này, nếu không có người ở sau lưng thêm dầu vào lửa, nó có thể nói ra những lời như vậy sao?”
Tiêu Đống Quốc thu ánh mắt lại, hình như cũng nhận ra điểm này.
Nhưng vẫn chọn bao che cho mẹ con Thẩm Vân Phương, “Lần này là Tiểu Quân làm sai, nó cũng vì thấy mẹ nó làm việc quá vất vả, nên thương mẹ nó thôi.”
Tô Thanh Nhiễm cong khóe môi đầy châm chọc, “Tôi đi làm thì không vất vả à?!”
“Cô còn trẻ, không giống cô ấy phải nuôi con—”
“Tôi trẻ tôi tiểu thư khuê các! Làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ! Cô ấy phù hợp chịu khổ hơn tôi!”
Thẩm Vân Phương đau lòng liếc nhìn con trai khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, c.ắ.n răng nặn ra một nụ cười, “Đống Quốc, hay là cứ để Thanh Nhiễm đi làm văn phòng đi. Công việc tạm thời ở phân xưởng của tôi tuy vất vả một chút, nhưng vì Tiểu Quân, tôi sẽ cố gắng.”
Tô Thanh Nhiễm bị chọc cười một thoáng, “Cô đúng là biết vàng dát lên mặt mình (tự đề cao bản thân), không biết còn tưởng công việc của tôi là cô nhường cho tôi đấy. Bọ hung đeo mặt nạ— xấu mà còn không biết xấu hổ!”
Tiêu Đống Quốc thấy lời lẽ cô thô tục, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên đến thăm Giáo sư Tô, nhìn thấy cô ở nhà họ Tô.
Lúc đó cô rực rỡ như một đóa hoa hồng trắng đang nở rộ, trò chuyện với cô như được tắm mình trong gió xuân.
Mới có bấy lâu, sao cô cứ như biến thành một người khác vậy?
“Thanh Nhiễm, cô có thể rộng lượng một chút không? Mẹ con Vân Phương góa bụa không dễ dàng, nếu không phải vì cứu mẹ tôi, Tiểu Quân cũng sẽ không thành trẻ mồ côi. Đây là điều chúng ta nợ họ—”
“Dừng lại!” Tô Thanh Nhiễm cười lạnh một tiếng, “Anh làm rõ đi, đó là nhà họ Tiêu các anh nợ, liên quan gì đến tôi?”
“Tiêu Đống Quốc, nếu anh thực sự băn khoăn, dứt khoát cưới cô ấy đi. Như vậy anh có thể danh chính ngôn thuận mà chăm sóc mẹ con họ! Đứa trẻ tuổi này cần nhất là một gia đình trọn vẹn.”
Nhìn Tiêu Đống Quốc tức giận đến đỏ mặt, tức đến không nói nên lời, Tô Thanh Nhiễm trong lòng thầm hô sảng khoái.
Đời trước cô chính vì nhẫn nhịn mọi chuyện, mọi chuyện đều nghẹn trong lòng, mới sinh ra nhiều khối u như vậy!
Đời này, cô nhất định phải đấu tranh đến cùng, đấu đến khi tuyến sữa thẳng đường (ý chỉ không còn tức tối trong lòng) mới thôi!
Thẩm Vân Phương đứng một bên nghe Tô Thanh Nhiễm bảo Tiêu Đống Quốc cưới mình, tuy biết cô nói lời tức giận, nhưng vẫn không khỏi nảy sinh một tia hy vọng.
Nào ngờ vừa ngẩng đầu, lại thấy Tiêu Đống Quốc nhìn chằm chằm Tô Thanh Nhiễm, ánh mắt đó rõ ràng còn ẩn chứa sự mất mát và tình yêu.
Lòng Thẩm Vân Phương đau nhói, nghe tiếng Tiểu Quân khóc, cô lại tức giận muốn đ.á.n.h hắn.
“Khóc, khóc, khóc! Đứa trẻ không có cha không biết bị người ta ghét bỏ sao! Mày còn mặt mũi khóc!”
Lần này, Tiêu Đống Quốc lại không hề lập tức đến kéo cô ta ra, ngược lại còn tiến thêm vài bước về phía Tô Thanh Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, tôi biết cô đang nói lời giận dỗi. Tôi đã hứa với Giáo sư Tô sẽ cưới cô, nên không thể thất hứa. Nhưng tính tình này của cô thật sự cần phải sửa đổi.”
Tô Thanh Nhiễm ghét bỏ liên tục lùi về sau vài bước, “Sửa cái đầu anh! Cô nương tôi không gả đâu!”
Dứt lời, cô trực tiếp quay người về phòng.
