Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 42: Chia Lương
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:35
Quách Tứ Hải ba người thấy thế cũng hì hì ha ha trêu chọc.
“Ba chúng ta hai chiếc xe, hay là đổi nhau đẩy đi, dù sao cũng có thể thay phiên nghỉ ngơi một đoạn!”
Nói xong, ba người thật sự thay phiên nhau.
Ba chiếc xe hì hì ha ha đi về phía trước, không biết làm sao đã bị mấy thanh niên trí thức ở giữa đội ngũ phát hiện.
Chỉ thấy mấy người đều chờ ở ven đường, chờ mãi đến khi họ tới, lúc này mới lên tiếng.
“Đồng chí Trương, đồng chí Triệu, có thể cho các cô thanh niên trí thức của chúng tôi ngồi nhờ xe các anh không?”
“Đúng vậy, các cô ấy thật sự đi không nổi nữa, mấy chiếc xe phía trước đều đã đầy, chỉ có xe của các anh là còn chỗ.”
Trương Binh và Triệu Quân nhìn nhau, im lặng gật đầu, “Được thôi, không thành vấn đề, chúng tôi nhường một chiếc xe cho các cô, vừa lúc mấy anh thanh niên trí thức các cô đẩy các cô ấy đi.”
“Nhưng mà ——”
“Sao thế? Các anh thanh niên trí thức đều xuống nông thôn bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ còn không biết đẩy xe cút kít ư?”
“Được rồi! Vậy nhường một chiếc xe cho chúng tôi, cảm ơn!”
Lời vừa dứt, ba cô thanh niên trí thức nữ liền tranh nhau trèo lên xe.
“Chúng ta thay phiên đẩy đi, hai người một tổ.”
Nói rồi, mấy anh thanh niên trí thức liền đẩy xe đi ở phía trước.
Quách Tứ Hải, Trương Binh và Triệu Quân ba người ghé vào trên một chiếc xe theo sát phía sau.
Xe Cố Tiêu đi cuối.
Đi tới đi tới, liền đến đoạn đường dốc.
Tô Thanh Nhiễm muốn xuống xe, nhưng lại bị ngăn lại, “Cứ an tâm ngồi vững đi, không sao đâu.”
Lời vừa dứt, nhóm thanh niên trí thức đi tuốt đằng trước đột nhiên kinh hãi kêu lên.
“Á —— cứu mạng!”
Tô Thanh Nhiễm ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy mấy anh thanh niên trí thức nam đang hoang mang rối loạn đuổi theo chiếc xe cút kít đã mất kiểm soát.
Chiếc xe cút kít đã sớm dọc theo đường núi lao nhanh xuống dưới.
Các cô thanh niên trí thức nữ trên xe ai nấy sợ đến mặt mày trắng bệch, hồn vía lên mây!
Ầm một tiếng, chiếc xe cuối cùng đụng vào một tảng đá và dừng lại.
Ba cô thanh niên trí thức nữ òa lên khóc nức nở, vừa lăn vừa bò xuống khỏi xe.
Ông đội trưởng phía trước cũng bị dọa sợ không ít, trách mắng xong mấy anh thanh niên trí thức nam, lại bắt đầu trách Quách Tứ Hải ba người.
“Ai cho các anh mượn xe cút kít cho bọn họ hả? Khả năng của mấy anh thanh niên trí thức nam này các anh không rõ sao? Đường núi này sao mà bọn họ đẩy nổi, vạn nhất xảy ra chuyện gì mất mạng thì làm sao?”
Quách Tứ Hải ba người cũng thấy ấm ức.
“Là bọn họ vây chúng tôi đòi mượn xe bằng được.”
“Chúng tôi cũng đâu có nghĩ họ lại vụng về đến thế, ngay cả cái xe cút kít cũng không đẩy xong.”
“Đúng vậy, vả lại sườn núi bên này cũng đâu có dốc lắm, thật sự ngã cũng không sao, đây không phải cũng đâu có ngã đâu.”
Đội trưởng thở phì phì lườm ba người một cái.
Lại ngước mắt lườm Cố Tiêu một cái, luôn cảm giác chuyện hôm nay cũng không thoát khỏi liên quan đến thằng này!
Cố Tiêu chột dạ ho nhẹ một tiếng, “Cha phê bình đúng ạ, sau này họ có khóc lóc cầu xin, chúng con cũng không dám cho mượn!”
Đội trưởng không còn lời nào để nói, đành phải túm lấy mấy anh thanh niên trí thức kia gõ đầu một trận.
Lúc này mới chắp tay sau lưng đi về phía trước.
Trương Binh và Triệu Quân cười ha hả đỡ chiếc xe bị đổ dậy, đau lòng nói: “Xem này, đ.â.m xe hư hết! Thanh niên trí thức Từ, các cô còn ngồi nữa không? Hay là để chúng tôi đẩy các cô?”
Ba cô thanh niên trí thức nữ thay đổi sắc mặt, nhìn thấy xe liền như thấy quỷ vậy.
Vội vàng bước nhanh chạy đi mất.
Hai anh thanh niên trí thức mới là Tôn Hạo và Trần Vệ Quốc suýt nữa phạm lỗi lớn cũng sợ không ít, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
“Từ Kiều, đợi tụi này với.”
Tô Thanh Nhiễm nhìn hồi lâu, lúc này mới xem như hiểu ra.
“Các anh cố ý cho mượn xe hả?”
Cố Tiêu ho khan một tiếng không tự nhiên, “Đã sớm nhìn họ không vừa mắt rồi, bất quá đoạn này cũng không xảy ra chuyện lớn đâu, thật sự là vách núi cheo leo thì chúng tôi cũng đâu dám cho mượn.”
Đám người Quách Tứ Hải cũng phụ họa, “Đúng vậy, vừa nãy cô bé còn nói với chúng tôi, các cô ấy hợp nhau lại muốn dằn mặt cô, cho họ một bài học cũng không uổng.”
Tô Thanh Nhiễm nhất thời ngẩn người, không biết nên cảm ơn thế nào.
“Ông đội trưởng nói ngày mai ban ngày chia lương thực, vậy các anh tối mai qua đây ăn cơm đi.”
Ba người đã sớm nghe Cố Tiêu khen đến mức tai đóng kén, nghe cô nói muốn mời, đều vui mừng reo hò lên.
Buổi tối.
Tô Thanh Nhiễm lại tìm một cơ hội chặn Cố Tiêu lại.
Ban ngày ở trên trấn, anh ta mua không ít quà vặt cho cô bé, lại còn mua nhiều thịt heo về như vậy.
Nếu mà hỏi anh ta bao nhiêu tiền, chắc chắn anh ta cũng sẽ không nói, dứt khoát cô cứ áng chừng mà chuẩn bị một số.
Cố Tiêu không chịu nhận, “Không cần đâu, đồ ăn vặt là tôi mua cho con bé, vả lại trưa cô cũng mời mọi người ăn bánh bao thịt rồi.”
Tô Thanh Nhiễm trực tiếp nhét tiền vào tay anh ta, “Chuyện nào ra chuyện đó, xây nhà mời khách là điều nên làm.”
Cố Tiêu liếc nhìn, “Này nhiều quá.”
Tô Thanh Nhiễm ngập ngừng một thoáng, “Hay là vầy đi, ngày mai nếu anh rảnh, có thể lên núi kiếm thêm một con gà rừng hay thỏ hoang không, tôi sợ đồ ăn không đủ sẽ làm chậm trễ mọi người.”
Cố Tiêu gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên, “Được, cứ giao cho tôi.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú như vậy, lại cười với mình như một đóa hoa.
Tô Thanh Nhiễm thốt lên chịu không nổi, vội vàng cất bước về phòng ngay.
Cố Tiêu chột dạ sờ sờ mũi, anh ta cười lên trông đáng sợ đến vậy sao?
Ngày hôm sau.
Là ngày chia lương thực của đội sản xuất Hướng Dương Sơn.
Tục ngữ nói, trẻ con mong Tết, người lớn mong chia lương.
Chia được bao nhiêu lương thực, trực tiếp quyết định cái năm hội này sống qua như thế nào.
Đối với người lớn mà nói, quả thật vui hơn cả ăn Tết gấp trăm lần.
Sáng sớm, toàn bộ già trẻ đàn ông trong thôn đều vây quanh ở sân đập lúa, mắt nhìn thẳng vào cuốn sổ sách trong tay đội trưởng và kế toán đội sản xuất.
Ai nấy đều thầm đoán xem lần này có thể chia được bao nhiêu lương thực.
Tô Thanh Nhiễm thì không vội, chủ yếu là cô mới đến không bao lâu, cũng không trông mong chia được bao nhiêu lương thực.
Nhưng điều làm cô không ngờ tới là, bốn thanh niên trí thức mới mỗi người đều được chia một túi bắp, một túi hạt thóc.
Từ Kiều ba người mừng muốn điên.
“Có người ỷ mình kiếm được nhiều công điểm, huênh hoang đắc ý, kết quả cuối cùng chẳng phải cũng chia được lương thực bằng nhau hay sao?”
Lời vừa dứt, toàn bộ già trẻ đàn ông trong thôn đều cười theo.
Mấy cô thanh niên trí thức khác vẻ mặt xấu hổ, như thể cũng bị mất mặt lây.
Đội trưởng nhếch khóe miệng, “Các cô nghĩ gì vậy? Trong sổ sách viết rõ ràng, các cô bao nhiêu công điểm thì chia bấy nhiêu lương thực, phần còn lại coi như cho các cô mượn, sau này còn phải khấu trừ từ công điểm của các cô. Hiện tại không phát thêm lương thực, chẳng lẽ trơ mắt nhìn các cô ch·ết đói hay sao?”
Ba cô Từ Kiều bị mọi người cười nhạo xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Đội trưởng cũng phất tay, “Được rồi, ai nên làm gì thì làm, buổi chiều mấy cô thanh niên trí thức đi theo tôi về điểm thanh niên trí thức họp một chút, bàn bạc việc xây dựng thêm.”
Đây là lần đầu Tô Thanh Nhiễm đến điểm thanh niên trí thức.
Ban đầu cô tưởng đó là một tổ chức thần bí gì đó, ít nhất cũng phải có khác biệt rõ ràng với những ngôi nhà khác trong thôn.
Ai ngờ đi vào, chỉ là một cái sân nhỏ nhà nông bình thường.
Ba gian nhà đất quay mặt về hướng Nam, nhà phía Đông là của nam thanh niên trí thức, nhà phía Tây là của nữ thanh niên trí thức, gian chính giữa là nơi ăn cơm.
Trong sân rào tre, phía Tây có một gian bếp, phía Đông có một cái lều tranh, bên trong chất đầy củi nhặt về.
Mấy năm nay, điểm thanh niên trí thức đến rồi đi, cơ bản không quá sáu người.
Có lẽ vì quá nghèo, ai có điều kiện đều tìm cách xin nghỉ bệnh, hoặc nhập ngũ, hoặc kết hôn.
Hiện tại còn lại là bốn người, hai nam hai nữ.
