Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 6: Lập Danh Sách Tính Tổng Nợ

Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:31

Ninh Thành nằm ở giao giới nam bắc Hoa Quốc, hơi nghiêng về phía bắc. Thanh niên trí thức trong thành xuống nông thôn phần lớn đều được đưa đến vùng Đông Bắc kia. Sở dĩ Cố Hiểu Huệ có thể ở lại địa phương Ninh Thành, chính là vì người nhà không yên tâm, nên cố ý tìm quan hệ. Mặc dù Đội sản xuất Hướng Dương Sơn nằm ở thâm sơn cùng cốc, nhưng dù sao cũng gần nhà, chiếu cố cũng tương đối tiện lợi.

Biết được Tô Thanh Nhiễm có điều kiện, Cố Hiểu Huệ ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Chuyện này dễ giải quyết. Tôi nhớ hình như anh trai cậu kết hôn sớm, cháu trai cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nói cho cậu biết, đến lúc đó tôi nhờ cha tôi đứng ra chuẩn bị quan hệ, khai man tuổi cháu cậu lên vài tuổi, không đủ mười sáu thì gom được 13-14 tuổi tóm lại không thành vấn đề phải không?”

Cố Hiểu Huệ vốn tính tình sảng khoái, kích động lên nói chuyện càng như pháo nổ không ngừng nghỉ.

Tô Thanh Nhiễm khó khăn lắm mới tìm được kẽ hở để chen lời vào, “6 tuổi.”

“Cái gì?!” “Cháu trai tôi năm nay 6 tuổi.”

“...” Cố Hiểu Huệ cười gượng hai tiếng, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Tô Thanh Nhiễm chỉ muốn 400 đồng.

“Mới 6 tuổi? Chuyện này không dễ giả mạo rồi nha, nhưng cậu đừng lo, tôi đi tìm cha tôi ngay, bảo ông ấy nghĩ cách.”

"Không nói gạt ngươi, kia đại đội trưởng Đại đội Hướng Dương Sơn chính là đường thúc bà con xa của tôi, nghe nói con gái ông ấy thi đậu cấp ba trong thành, có lẽ hôm nay đang ở trong thành đấy!"

Tô Thanh Nhiễm gật đầu, "Được, vậy mai tôi lại tìm cô."

Thấy cô sắp đi, Cố Hiểu Huệ vội vàng giữ cô lại, "À đúng rồi, cháu trai cô bên kia có nên nói dối là em trai cô không? Cô mang em trai xuống nông thôn thì dễ nói hơn là mang cháu trai. Cô không biết đâu, mấy bà cô ở nông thôn thích buôn chuyện lắm!"

Tô Thanh Nhiễm khựng lại một lát, sau đó lắc đầu, "Thôi, nói một lời nói dối sẽ phải dùng vô số lời nói dối để che đậy. Cô cứ nói với họ là trong nhà chỉ còn cô và cháu trai, cô đành phải dắt nó cùng đi xuống nông thôn thôi."

Dù sao cô vốn dĩ cũng không mong chuyện trong nhà có thể giấu được mãi, cứ giấu được bao lâu thì hay bấy nhiêu.

"Được, cứ giao cho tôi!"

Nói rồi, hai người liền chia nhau hành động.

Ra khỏi nhà họ Cố, Tô Thanh Nhiễm lại không ngừng nghỉ chạy tới bệnh viện.

Thẩm Vân Phương người này lắm tâm kế, hôm nay cầm một trăm đồng của cô nói là đi bệnh viện, nếu không mang t.h.u.ố.c về, không chừng lại giở trò gì xấu.

Quan trọng nhất là, sắp phải xuống nông thôn rồi.

Ở khe suối và lâm trường khám bệnh đều không tiện, cô cũng cần kíp kiếm thêm ít t.h.u.ố.c men cho người nhà dự trữ.

Đến bệnh viện, Tô Thanh Nhiễm lại diễn kịch, lại nịnh nọt, nài nỉ bác sĩ kê cho cô không ít t.h.u.ố.c hạ sốt, giảm đau đặc hiệu mà tiệm t.h.u.ố.c không bán.

Còn những loại t.h.u.ố.c cảm cúm thông thường khác, cô cũng trữ được kha khá.

Về đến nhà, Tiêu Đống Quốc và Thẩm Vân Phương vẫn chưa tan tầm, chỉ có Tiểu Quân ở nhà một mình.

Thấy Tô Thanh Nhiễm về, nó như chuột thấy mèo, ôm m.ô.n.g chạy vào phòng.

Tô Thanh Nhiễm cũng lười đáp lại nó, trực tiếp vào phòng bắt đầu thu xếp hành lý của mình.

Lúc trước cô từ nhà đến đây, mang theo gần một ngàn đồng tiền cùng không ít phiếu làm của hồi môn, còn có một chiếc rương da lớn, hai cái chăn bông, quần áo xuân hạ thu đông cùng không ít xà phòng, giấy vệ sinh và các đồ dùng sinh hoạt khác.

Trước kia cô nghĩ sắp kết hôn, Tiêu Đống Quốc là đàn ông lớn cũng không hiểu bày biện, cô bèn đứng ra mua sắm những thứ này, sau này cuộc sống cũng tươm tất hơn.

Về sau lương của cô và Tiêu Đống Quốc gộp lại, cũng sẽ không lo không có tiền tiêu.

Thế nên, một ngàn đồng tiền này rất nhanh đã được cô tiêu hết sạch.

Trong đó có giường mới, tủ quần áo và bàn ghế cô mua sắm cho đám cưới.

Còn có một đôi rương gỗ, một đôi phích nước, hai cái chậu men, ấm trà men, khăn lông, chăn lông... và nhiều thứ khác.

Còn có đồng hồ, bút máy và xe đạp tặng Tiêu Đống Quốc.

Cùng với mua gạo, mì, dầu ăn, sữa mạch nha, thịt hộp, kẹo mừng... cho cái nhà này.

Giờ đây, rất nhiều đồ vật đều bị hai mẹ con kia tìm cơ hội chiếm dụng, đồ ăn thì khỏi phải nói, hai mẹ con kia cứ xem như đồ nhà mình mà dùng hết.

Không chỉ thế, ngay cả chiếc váy liền áo cô mua cho tân hôn cũng bị Thẩm Vân Phương lấy cớ làm quen mà mượn mặc, đến giờ vẫn chưa trả.

Tô Thanh Nhiễm vừa mắng mình nhu nhược, vừa lặng lẽ liệt kê lại những đồ vật mình đã mua.

May mà trước đây cô có thói quen ghi sổ, bây giờ chẳng qua là phân loại lại những thứ này và lập một danh sách.

Những đồ nội thất và đồ vật tặng Tiêu Đống Quốc đều là món lớn, trước khi đi chắc chắn phải lấy lại.

Đồ đã cho hắn mà cô giữ lại cũng thấy khó chịu, đến lúc đó sẽ nghĩ cách bán đi đổi tiền.

Những cái phích nước, chậu men... có thể mang đi chắc chắn phải mang, nếu không xuống nông thôn sẽ khó mà mua được.

Còn về quần áo Thẩm Vân Phương mượn, cô chắc chắn sẽ không mặc lại, vậy cứ bồi thường bằng tiền đi.

Còn có đồ đạc mà đứa bé nghịch ngợm kia đã ăn hết, cũng cần phải nghĩ cách đòi lại.

Tô Thanh Nhiễm đang liệt danh sách, ngoài cửa đã truyền đến tiếng động Tiêu Đống Quốc và Thẩm Vân Phương cùng nhau tan tầm trở về.

Nghe thấy hai người về, Tiểu Quân vốn trốn trong phòng lúc này mới khóc lóc chạy ra.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi! Con sắp c.h.ế.t đói rồi!"

Thẩm Vân Phương liếc nhìn phòng bếp, rồi quay sang Tiêu Đống Quốc trách móc: "Thanh Nhiễm sáng sớm đã ra ngoài, sao giờ này còn chưa về? Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"

Tiểu Quân bất mãn bĩu môi, "Cái bà cô hư đó về lâu rồi! Cứ nằm lì trong phòng, chẳng thèm nấu cơm!"

Tô Thanh Nhiễm cười lạnh, viết xong hàng cuối cùng, sau đó cầm sổ sách và t.h.u.ố.c kê ở bệnh viện đi ra.

"Mở miệng là 'hư nữ nhân', đứa nhỏ này bị đ.á.n.h không nên thân, người lớn các người cứ dung túng như vậy sao?"

Thẩm Vân Phương ngây người một chút, vội vàng xin lỗi, "Thanh Nhiễm, cô về rồi! Thật xin lỗi, Tiểu Quân nó chắc là đói quá nên mới nói linh tinh."

Tiêu Đống Quốc cảm thấy có chút mất mặt, sắc mặt lập tức tối sầm, "Tiểu Quân, lần sau mà chú nghe thấy con gọi 'hư nữ nhân' nữa, đừng trách chú thay cha con đ.á.n.h con đấy! Vân Phương, cô thật sự phải quản nó cho tốt!"

Sắc mặt Thẩm Vân Phương lập tức trắng bệch, cười gượng kéo khóe môi.

"Đống Quốc, Tiểu Quân nó còn đang bệnh, nên tôi mới... Anh yên tâm, sau này tôi sẽ quản giáo nó tử tế."

Nói rồi, lại cười nhìn về phía Tô Thanh Nhiễm, vẻ mặt mong chờ, "Thanh Nhiễm, tối nay chúng ta ăn gì đây? Đống Quốc đi làm cả ngày, chắc là đói lắm rồi!"

Tô Thanh Nhiễm cười nhạt, giơ giơ gói t.h.u.ố.c to trong tay, "Tôi chiều nay mới từ bệnh viện về, bác sĩ nói trán tôi bị đập không nhẹ, bị chấn động não nhẹ, cần phải nằm nghỉ ngơi, không được mệt nhọc. Mấy ngày nay chuyện cơm nước thì nhờ cô vậy!"

Nụ cười trên mặt Thẩm Vân Phương lập tức cứng lại, cô ta vẻ mặt không tình nguyện nhìn về phía Tiêu Đống Quốc, "Đống Quốc, ban ngày tôi còn phải đi làm mà..."

Tiêu Đống Quốc mím môi, ngước mắt nhìn về phía Tô Thanh Nhiễm.

Thấy trên trán trắng mịn của cô vẫn còn dán băng gạc, tuy nhìn có vẻ đỡ hơn buổi sáng nhiều, nhưng vẫn đặc biệt chói mắt.

Nếu bác sĩ đã kê nhiều t.h.u.ố.c như vậy, chứng tỏ vết thương thật sự không nhẹ.

Đáy lòng Tiêu Đống Quốc mềm nhũn, "Vân Phương, mấy ngày này cô vất vả một chút. Trưa tôi sẽ múc cơm từ nhà ăn mang về, cô chỉ cần nấu bữa sáng và bữa tối là được."

Thẩm Vân Phương, "..."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.