Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 63: Tai Tiếng Gà Bị Trộm

Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:38

Gà trong không gian từ khi ấp nở đến khi trưởng thành chỉ cần bốn năm ngày, nhưng tùy tiện lấy ra một con để hầm, thật sự không dễ dàng gì lừa gạt qua được. Khó khăn lắm hiện tại có cơ hội, kiểu gì cũng phải làm thịt một con ra trước.

Cũng may, nhóc Tô Nam Tinh tuổi còn nhỏ, chỉ cần có thịt ăn, vui vẻ đến mức cũng không rảnh mà phân biệt cái gì.

Nghĩ vậy, Tô Thanh Nhiễm liền tóm lấy một con gà từ không gian, xử lý sạch sẽ rồi cùng với con gà rừng này băm (chặt) chung. Cô chặt thật nhỏ, khiến người ta không đếm được có bao nhiêu cái cánh, cái đùi.

Phần thịt gà không gian dùng để hầm canh gà, phần thịt gà Cố Tiêu đưa tới dùng để xào cay.

Tô Nam Tinh một bên giúp đỡ nhóm lửa, một bên thèm đến chảy nước miếng.

“Cô cô, canh gà xong chưa ạ? Thơm đến nỗi thèm trùng trong bụng con sắp bò ra rồi.”

Tô Thanh Nhiễm cười xốc nắp nồi, từ bên trong chọn một miếng thịt ngon thổi thổi. “Há miệng.”

Tô Nam Tinh “a ô” một miếng nhận lấy, thịt gà hầm đến mềm rục, c.ắ.n một miếng xuống, thịt tự động tách ra khỏi xương. Ngon đến mức nó nhắm tịt đôi mắt nhỏ lại.

“Cô cô, cô cũng nếm một miếng.”

Tô Thanh Nhiễm nếm một miếng, lại gắp một miếng thịt gà xào cho Nam Tinh. Tô Nam Tinh ăn đến thòm thèm, nhưng cũng không dám tham ăn nữa, sợ ăn hết lát nữa lại không còn.

Chờ cơm chưng xong, Tô Thanh Nhiễm liền múc một thau canh gà ra, lại bày một đĩa thịt gà lớn. Vẫn còn để lại một nửa canh gà trong nồi nhỏ, chuẩn bị buổi tối dùng để nấu mì.

Tô Nam Tinh không nhịn được kinh ngạc thốt lên, “Chú Tiêu khẳng định đem con gà lớn nhất cho chúng ta, nhiều thịt quá.”

Tô Thanh Nhiễm cười gật đầu, “Ai bảo cháu là mèo tham ăn nhỏ đâu, ăn nhanh đi!”

Nghe mùi thơm này, mấy cô thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức cũng đều thèm muốn c.h.ế.t. Hai ngày này, mấy nam thanh niên trí thức đều đi theo đi kéo gỗ, mỗi ngày đói đến mức quả thực có thể nhét vừa một con trâu.

Nhưng trở lại điểm thanh niên trí thức vẫn là kiểu cũ bánh bột bắp và cháo cao lương, ngay cả rau xào còn không có chút nước luộc (dầu mỡ). Từ lần trước đi trấn trên nộp lương thực ăn một bữa thịt, liền không còn thấy qua đồ ăn mặn nữa.

Làm sao chịu nổi mùi thơm này.

Từ Kiều là người đầu tiên ném chiếc bánh bột bắp trong tay xuống, bĩu môi, “Cái cuộc sống này đúng là không thể nào sống nổi một ngày nữa.”

Cô ta cũng muốn ăn thịt gà.

Lúc mới bắt đầu xuống nông thôn còn đỡ, hiện tại thậm chí nhìn thấy con gà mái già người khác nuôi, liền không nhịn được thèm thuồng.

Tôn Hạo ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, lòng đầy hụt hẫng, cũng lặng lẽ buông đũa, trong lòng bắt đầu tính toán.

Trời tối sau, Tôn Hạo tùy tiện tìm một cái cớ chuồn ra ngoài.

Lúc trở lại lần nữa, người ở điểm thanh niên trí thức đều đã ngủ say. Hắn lặng lẽ đi đến trước phòng nữ thanh niên trí thức, cách cửa sổ gọi Từ Kiều, người ở gần cửa sổ nhất, ra ngoài.

Từ Kiều mơ mơ màng màng còn không biết chuyện gì, đã bị hắn kéo ra ngoài.

Chờ đi đến chân núi, Tôn Hạo mới như ảo thuật vậy biến ra một con gà quay.

Từ Kiều chấn động, “Thật là thịt gà, anh lấy ở đâu ra?”

Tôn Hạo vẻ mặt tự hào cười cười, “Cô không phải nói muốn ăn thịt gà sao? Tôi lén lút mua của người khác, cô đừng nói ra ngoài nha.”

Từ Kiều cảm động gật đầu.

Hai người mỗi người một miếng cùng nhau ăn.

________________________________________

Ngày hôm sau vốn là ngày trọng đại để động viên bàn bạc chuyện làm đường. Sáng sớm tinh mơ, đội trưởng còn chưa thổi còi, trong thôn liền vang lên tiếng c.h.ử.i rủa bén nhọn.

“Cái đứa lòng lang dạ thú nào trộm gà nhà tôi? Ăn cũng không sợ thối ruột— —”

Đội trưởng nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Cố Tiêu.

Cố Tiêu bị nhìn đến vẻ mặt khó hiểu, “Xem con làm gì? Con đã bao giờ làm chuyện trộm cắp đâu? Hôm qua cha ăn là gà rừng!”

“Vậy Quách Tứ Hải bọn họ— —”

“Tuyệt đối không có khả năng là bọn họ.”

Thím Cố cũng hiếm hoi đứng về phía Cố Tiêu, “Bốn đứa nó tuy rằng không đàng hoàng, nhưng ở trong thôn thì không làm loại chuyện này.”

Cố Tiêu: Cảm ơn mẹ.

Đội trưởng rầu rĩ không vui nhìn vợ một cái, “Bà đi hỏi thăm xem tình huống thế nào, bảo bà ấy nghỉ ngơi đừng mắng nữa, hôm nay còn có chính sự.”

Thím Cố không tình nguyện ra cửa.

Đến nơi, đã có không ít người bưng chén vây đến trước mặt, mồm năm miệng mười hỏi thăm.

“Thím Khúc, gà nhà thím mất à?”

Vừa nhìn thấy vợ đội trưởng, thím Khúc liền bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Hôm qua buổi sáng tôi còn cho nó ăn, kết quả sáng nay vừa thức dậy liền không thấy đâu nữa, mấy ngày đầu mới bắt đầu đẻ trứng, bà nói xem, người trộm gà nhà tôi có phải đen tâm không?”

“Có khi nào bay ra ngoài rồi không?”

“Không thể nào, hàng rào tre nhà tôi cao như vậy khẳng định không bay ra được, khẳng định là người trộm.”

Ba con gà trong nhà thím Khúc là bảo bối có tiếng. Thấy cô ấy đau lòng đến mức này, mọi người cũng thổn thức không thôi, đồng thời cũng phụ họa mắng c.h.ử.i kẻ trộm gà.

Mấy cô thanh niên trí thức đến muộn, nhưng cũng nhanh chóng nắm rõ ngọn ngành.

Từ Kiều nhớ lại mùi thơm bay ra từ phòng Tô Thanh Nhiễm hôm qua, không nói hai lời liền đứng dậy. “Tôi biết là ai— —”

Nghe cô ta nói như vậy, Tôn Hạo vốn chột dạ đứng ở phía sau, sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng đưa tay kéo cô ta lại. “Từ Kiều, cô đừng có thêm chuyện.”

Từ Kiều trực tiếp thốt ra, “Cô Tô thanh niên trí thức hôm qua ở nhà hầm thịt gà, mùi thơm bay xa lắm, mấy thanh niên trí thức chúng tôi đều ngửi thấy, bằng không anh đi hỏi cô ấy đi?”

Tôn Hạo lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tim hắn suýt nữa bị cô ta dọa văng ra ngoài.

Trong đám người cũng là một tràng ồ lên.

“Tôi hình như cũng ngửi thấy.”

“Không thể nào chứ? Cô Tô thanh niên trí thức không phải người như vậy.”

Mấy đứa trẻ cũng đều tức giận lên tiếng bênh vực, “Cô Tô thanh niên trí thức không thể nào trộm gà, cô đang vu khống người tốt.”

Thím Cố cũng theo đó toát mồ hôi lạnh, muốn biện giải cho Tô Thanh Nhiễm vài câu, nhưng lại không chắc thịt gà đó có phải Cố Tiêu cho hay không. Liền cất bước chạy về nhà, muốn hỏi rõ ràng Cố Tiêu rốt cuộc là chuyện gì.

Sau khi thím Cố rời đi, Từ Kiều liền xúi giục thím Khúc đi tìm cô Tô thanh niên trí thức hỏi một chút.

“Có chúng tôi thanh niên trí thức ở đây, thím Khúc không cần sợ cô ta, nếu thật là cô ta trộm, chúng tôi sẽ làm chủ cho thím.”

Thím Khúc trong lòng cũng không tin là cô Tô thanh niên trí thức làm. Nhưng lời nói đều đã đến nước này, hơn nữa trong lòng lại nóng ruột, liền đi theo hướng nhà Tô Thanh Nhiễm đi.

Mọi người thấy thế cũng đều ầm ầm đi theo cùng qua.

Tô Thanh Nhiễm và Tô Nam Tinh đang ăn cơm sáng, nghe thấy bên ngoài ồn ào cãi vã liền mở cửa bước ra.

Vừa ra khỏi cửa, Từ Kiều liền chỉ vào cô bắt đầu làm khó dễ, “Cô Tô thanh niên trí thức, thím Khúc mất một con gà, có phải cô trộm không?”

Tô Thanh Nhiễm cười nhạo một tiếng, “Cô thấy tôi trộm sao?”

“Hôm qua cô ăn thịt gà, chúng tôi đều ngửi thấy mùi, cô có thừa nhận hay không?”

“Hôm qua tôi đích xác có ăn thịt gà, nhưng có liên quan gì đến chuyện thím Khúc mất gà?”

Thấy cô thừa nhận ăn thịt gà, Từ Kiều lập tức đầy rẫy ý chí chiến đấu, hận không thể trực tiếp viết tấm bảng 'kẻ trộm gà' rồi treo thẳng lên cổ cô.

Tô Thanh Nhiễm liếc nhìn Tôn Hạo phía sau cô ta, mơ hồ nhớ lại động tĩnh ở điểm thanh niên trí thức tối qua, trong lòng đã hiểu rõ tám chín phần mười.

Lập tức liền cười nhìn về phía cô ta, “Từ Kiều, cô cứ luôn miệng nói tôi trộm gà của thím Khúc, cô có chứng cứ không? Nếu là vu khống tôi, cô tính toán làm thế nào?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.