Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 70: Tố Cáo Thẩm Vân Phương

Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:39

“Không công tác.”

Tiêu Đống Quốc cười lạnh một tiếng, “Không công tác, vậy cậu dựa vào cái gì?”

Cố Tiêu mỹ mãn suy nghĩ một chút, dùng tay vịn vuốt mái tóc cứng (thô cứng tấc phát) trên trán.

“Đại khái là bởi vì tôi lớn lên đẹp trai đi!”

Tiêu Đống Quốc khó thở, thiếu chút nữa c.ắ.n nát hàm răng (cắn sau nha tào).

“Cậu nói một con số, trả bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời xa Tô Thanh Nhiễm? Chỉ cần cậu trả cô ấy lại cho tôi, bồi thường bao nhiêu cũng có thể thương lượng.”

Cố Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó giơ một ngón tay lên. “Một vạn đồng, tôi xem xét.”

Tiêu Đống Quốc cảm thấy mình bị trêu đùa, nhịn không được ác ngữ tương hướng (nói lời cay độc). “Cậu có biết tình huống nhà cô ấy là như thế nào không? Cậu cho rằng cô ấy thật sự thích cậu? Bất quá là muốn lợi dụng cậu thôi!”

Cố Tiêu chẳng hề để ý gật đầu, “Biết chứ, tôi không bận tâm.”

Dứt lời, lại híp mắt cảnh cáo nói: “Người đàn ông vô dụng mới có thể lấy người khác ra đe dọa (uy h.i.ế.p nói sự). Kẻ tiểu nhân đê tiện, sau này lại bị tôi phát hiện cậu lấy thân phận của cô ấy ra nói chuyện, tôi sẽ không tha cho cậu. Cút.”

Tiêu Đống Quốc bị vẻ mặt hung ác của hắn sợ đến tim đập thình thịch, vô cớ nhớ lại nắm đ.ấ.m rơi xuống người đêm đó. Vội xám xịt rời đi.

Tô Thanh Nhiễm bước nhanh đi đến trước mặt, “Vừa rồi các anh nói gì?”

Cố Tiêu lập tức khôi phục như thường, “Chẳng nói gì, hắn bảo tôi bán đứng cô, còn nói nguyện ý cho tôi bồi thường.”

Tô Thanh Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Bồi thường gì?”

Cố Tiêu nhếch môi cười cười, “Tôi mở miệng đòi một vạn đồng, hắn giá cũng không dám mặc cả, trực tiếp sợ chạy, đồ nhát gan (túng hóa).”

Tô Thanh Nhiễm không nhịn được cười ra tiếng, “Đi thôi, lát nữa xe sắp xuất phát rồi.”

Cố Tiêu dừng lại một lát, “Thôi, đừng ngồi xe, tôi chở cô đạp xe về, cũng chậm không bao nhiêu.”

Tô Thanh Nhiễm gật đầu. Cũng tốt, ai biết Tiêu Đống Quốc là thật sự rời đi, hay là tạm thời trốn ở ven đường. Nếu vạn nhất bị hắn thấy mình ngồi chiếc xe nào, bảo không chừng hắn thật có thể đuổi tới công xã đi.

Hai người lắc lư đạp xe, một đường ra khỏi thành. Phía trước treo lủng lẳng thịt heo và những đồ vật khác đã mua. Mười cân bông cõng ở sau lưng Tô Thanh Nhiễm.

Dọc đường đi, Cố Tiêu tuy rằng không kêu mệt, nhưng thời gian lâu rồi, tốc độ cũng dần dần chậm lại.

Tô Thanh Nhiễm thấy vậy liền đề nghị, “Để tôi đạp một lát.”

Cố Tiêu thở hổn hển cười nói: “Cô đạp nổi không?”

“Đừng xem thường người.”

“Vậy được, lát nữa đổi cô.”

Tô Thanh Nhiễm thấy hắn ngoài miệng nói muốn đổi, nhưng chậm chạp không chịu dừng lại, liền có chút nóng nảy. “Anh đừng cố chấp (cậy mạnh), tôi đổi cho anh một lát, anh vừa lúc nghỉ ngơi một chút, anh buổi sáng dậy sớm như vậy, lát nữa còn phải đi đường núi.”

Cố Tiêu chậm rãi dừng lại, quay đầu cười nói: “Cô Tô thanh niên trí thức còn khá biết thương người.”

Tô Thanh Nhiễm xuy một tiếng, “Mơ đi (tưởng bở), tôi sợ anh lát nữa đi đường núi ngã xuống.”

Nói rồi, liền xuống xe, đưa bông phía sau cho hắn.

Cố Tiêu cõng bông lên, lại cầm một ít đồ vật phía trước xách trong tay. “Yên tâm đi, cho dù là ngã xuống cũng có tôi đỡ (đệm lưng) cho cô, sợ gì?”

Tô Thanh Nhiễm hơi sững sờ một thoáng, ngay sau đó đột nhiên đạp bàn đạp, chiếc xe cồng kềnh trượt đi.

Ngay từ đầu, đích xác còn có chút khó khăn, xe cũng lắc lư không tìm được hướng.

Cố Tiêu xem đến có chút hoảng hốt, “Hay là vẫn để tôi đi?”

Tô Thanh Nhiễm đang vội đến mồ hôi đầy đầu, “Im miệng đi, đặt cái tâm vào trong bụng (yên tâm).”

Nói xong, liền dốc hết sức đi về phía trước.

Không lâu sau, xe rốt cuộc nghe lời mà chạy.

Hai người một người cõng một người đạp xe, chờ về đến thôn, đều mệt đến không muốn nói chuyện.

Tới cửa thôn, Tô Thanh Nhiễm khó khăn mấp máy môi, “Tôi xuống đi.”

Chân Cố Tiêu không dừng lại, “Thôi, nhìn thấy hay không cũng như nhau, dù sao cô cũng không thể là đi bộ về, đừng nhúc nhích.”

Tô Thanh Nhiễm đích xác mệt đến không muốn động, đơn giản bất chấp tất cả.

Cố Tiêu một hơi đưa người về đến nhà, “Cô về nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi đưa Nam Tinh về.”

Tô Thanh Nhiễm yếu ớt vẫy tay với hắn, “Bảo Nam Tinh tự mình về là được.”

Cố Tiêu gật đầu, “Đừng quên cô còn nợ tôi một bữa cơm.”

“Quên không được.”

Cố Tiêu vừa đi, Tô Thanh Nhiễm ngồi phịch xuống ghế. Uống chút nước, lại nghỉ ngơi một lát, lúc này mới từ từ hoàn hồn lại. Liền đứng dậy bắt đầu sắp xếp đồ vật mua về.

Đang thu thập, Tô Nam Tinh liền bước chân ngắn chạy vào. “Cô cô— — cô về rồi!”

Tô Thanh Nhiễm cười đưa đồ ăn vặt mua cho nó, “Cơm trưa ăn chưa?”

“Ăn rồi, ăn ở nhà bà Cố, cô cô ăn chưa?”

Tô Thanh Nhiễm lắc đầu, “Chưa đâu, cô cô mua bánh bao, lát nữa hâm nóng ăn.”

Ăn cơm trưa xong, Tô Thanh Nhiễm cảm giác sức lực từ từ khôi phục lại. Xoay người lấy giấy bút, bắt đầu ngồi xuống viết thư tố cáo gửi đến xưởng máy móc.

Tính toán thời gian, đời trước lúc này, Thẩm Vân Phương đang vội vàng chuyển chính thức (chuyển thành công nhân chính thức). Để cô ấy chuyển chính thức, Tiêu Đống Quốc lại cầu người lại tặng lễ, tốn rất nhiều công sức. Cuối cùng còn cầu đến chỗ cô, muốn cô đứng ra đi cùng xưởng trưởng Mã cầu tình.

Lúc đó cô ngây thơ cho rằng, chỉ cần giúp Thẩm Vân Phương chuyển chính, là có thể chia được ký túc xá dọn ra ngoài. Nào biết cô ấy đã sớm quyết tâm, căn bản không tính toán dọn đi.

Đời này không có cô hỗ trợ, nghĩ rằng Thẩm Vân Phương chuyển chính thức sẽ không thuận lợi như vậy. Nếu không thuận, vậy lại thêm chút chướng ngại cho cô ấy. Cũng để Tiêu Đống Quốc phát triển trí nhớ, đừng cả ngày xem lời mình nói như rắm đánh.

Thẩm Vân Phương phụ trách là công tác lắp ráp hỗ trợ đơn giản, nhưng sự việc liên quan đến máy móc, công tác dù đơn giản cũng có tai họa ngầm về an toàn. Thẩm Vân Phương dồn tâm tư vào việc chơi tâm cơ (chơi tâm nhãn), gian dối, đối với công việc có thể qua loa thì qua loa. Đời trước liền thiếu chút nữa mang đến phiền phức lớn cho xưởng máy móc.

Hiện tại phong thư này của cô cũng coi như là nhắc nhở cho phân xưởng, tiện thể gõ đầu Thẩm Vân Phương. Cho dù không thể bãi chức (loát xuống dưới), chuyển chính thức chắc chắn là không được.

Viết xong thư tố cáo, Tô Thanh Nhiễm tâm tình rất tốt. Xắn tay áo bắt đầu rán mỡ heo. Thịt mỡ lá cắt thành miếng nhỏ, trước hết luộc sơ qua nước lạnh, hớt lớp bọt. Thịt mỡ lá đã luộc sơ rán ra mỡ có màu trong suốt, không có chút tạp chất nào, hơn nữa một chút mùi lạ cũng không có.

Tô Nam Tinh nhóm lửa, con thèm ăn (thèm trùng) trong bụng lại bắt đầu quấy phá.

“Cô cô, con có thể ăn một miếng tóp mỡ nhỏ không?”

Tô Thanh Nhiễm cười gật đầu, “Ăn đi, ăn ít thôi, buổi tối còn có món ngon khác đấy.”

Tô Nam Tinh ngoài miệng đồng ý, trên tay vẫn chọn miếng tóp mỡ lớn nhất. Nhai răng rắc (kẽo kẹt kẽo kẹt), rất giống một chú chuột nhỏ.

Đúng lúc này, Trần Vệ Quốc ở điểm thanh niên trí thức cách vách đột nhiên đi tới.

Từ sau phong ba trộm gà lần trước, Trần Vệ Quốc liền nảy sinh mâu thuẫn (nháo nổi lên biệt nữu) với Từ Kiều và Tôn Hạo. Tam giác sắt từng như hình với bóng cũng cuối cùng thiếu mất một góc.

Thấy hắn một mình, Tô Thanh Nhiễm quả thật không cảm thấy ngoài ý muốn. Điều làm cô khó hiểu là, Trần Vệ Quốc đến tìm cô làm gì?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.