Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 73: Giận Dỗi

Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:39

Tô Thanh Nhiễm bị thím Cố nói đến có chút ngượng ngùng. “Áo bông mà, màu sắc không quan trọng, ấm áp là được.”

Thím Cố một trăm phần trăm không tán thành, “Kia cũng không được, ta lúc bằng tuổi cháu thì thích (ái) mặc đồ hoa đỏ, làm gì có tiểu cô nương nào không thích mặc áo bông hoa? Màu sắc này của cháu chính là mấy ông già (lão gia) mặc.”

Khóe miệng Tô Thanh Nhiễm co giật (trừu trừu), “Thím, cháu không có vải bông hoa, năm nay cứ như vậy tính, lần sau cháu biết rồi.”

Thím Cố suy nghĩ một chút, đáy mắt bỗng nhiên sáng rực, “Vừa lúc, ta kia có một khúc vải bông, vốn dĩ tính làm áo bông quần bông cho Hiểu Lôi, quần bông hoa hay không hoa cũng không sao cả. Như vậy, ta lấy một nửa vải bông đổi cho cháu, làm cho cháu cái áo bông hoa, ăn tết mặc cho vui vẻ (vui mừng).”

Tô Thanh Nhiễm đột nhiên có chút hối hận, sớm biết đã nói mình không thích áo bông hoa. “Thím, thím xem làm đi, nhưng nguyên liệu của cháu rẻ, cháu lại lấy thêm một khúc cho thím.”

Thím Cố lấy xong đồ vật, liền hấp tấp (vội vã) rời đi. Nhìn bóng dáng vội vã của bà, Tô Thanh Nhiễm không biết nên nói gì.

Áo lông và quần áo mùa đông của bốn người trong nhà thật sự là một công trình lớn, trước mắt quần áo của cô và Nam Tinh được san sẻ (phân đi), giúp cô tiết kiệm rất nhiều thời gian. Không nói gì nữa, đi điểm đồ gỗ sớm một chút, làm tốt (hảo hảo) việc biến bản vẽ của mình thành vật thật. Cũng coi như là không phụ lòng đại gia (mọi người) khắp nơi vì cô và Nam Tinh suy nghĩ.

Hai ngày sau, Tô Thanh Nhiễm từ sáng đến tối đều ở điểm đồ gỗ, đi theo mấy vị sư phụ mộc một bên chế tạo gấp rút (chế tạo gấp gáp) hàng mẫu, một bên thương nghị cải tiến.

Chờ bản hàng mẫu cuối cùng chế tạo gấp rút ra. Thím Cố cũng dẫn người mang áo lông và áo bông của cô và Nam Tinh đã làm xong.

Vuốt chiếc áo bông hoa văn nhỏ màu đỏ sậm mềm mại, Tô Thanh Nhiễm rất ngoài ý muốn và kinh hỉ, không ngờ đường may của các thím tốt như vậy, bông cũng phủ (phô) đến đều đặn. So với cái cô làm cho người nhà tinh tế hơn nhiều.

Cũng may, mấy ngày nay cô cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hàng mẫu chế tạo gấp rút ra cũng đạt được nhất trí công nhận của mọi người. Đội trưởng lập tức sắp xếp Cố Tiêu và ba người còn lại sáng mai vào thành giao hàng mẫu. Tiện thể lại đưa cho Hiểu Lôi vài món quần áo mùa đông.

Trước khi đi, Cố Tiêu đặc biệt đến hỏi cô có cần mang thứ gì không. Tô Thanh Nhiễm suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Cháu bên này tạm thời không thiếu gì.”

Nói xong, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, có mấy thanh niên trí thức cách vách hỏi, lần này vào thành có thể giúp họ mua chút thịt về không?”

Cố Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút ê răng (khó chịu), sách một tiếng nói: “Bọn họ muốn mang tự mình không đến nói?”

Vừa rồi lúc đến hắn liền phát hiện, trước cửa này không biết khi nào vây quanh hàng rào tre. Cô hai ngày này bận rộn như vậy, không cần nghĩ, khẳng định chính là mấy thanh niên trí thức nam kia giúp làm. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (không có việc gì mà ân cần thì là gian trá hoặc trộm cắp)! Lần này giúp họ mang thịt, lần sau có phải là phải mời họ ăn cơm không?

Tô Thanh Nhiễm cũng không biết hỏa khí (giận) lớn như vậy của hắn từ đâu tới. Bất quá, nói xong lúc sau, cô cũng có chút hối hận.

Hôm qua lúc cô tan tầm trở về, vừa bắt gặp Trần Vệ Quốc, Tạ Chí Xa và Hà Thanh Phong cùng nhau rào tre. Lúc đó cô cũng kinh ngạc, vội vàng cầm trứng gà xem như tạ lễ. Mấy người nhất quyết (c.h.ế.t sống) không chịu nhận, chỉ nói nếu tiện thì giúp mang chút thịt về là được. Cô đành phải đồng ý giúp hỏi một chút, hiện tại ngẫm lại, sớm biết vẫn là kiên trì đưa trứng gà thì tốt hơn.

“Tôi chỉ là hỗ trợ hỏi một chút, tôi cũng nói với họ không nhất định có thể gặp, anh cứ coi như tôi chưa nói đi.”

Cố Tiêu vẻ mặt u oán nhìn cô một cái, rầu rĩ ừ một tiếng, xoay người thở phì phò đi rồi.

Tô Nam Tinh xoa xoa mắt, “Chú Tiêu hình như giận dỗi?”

Tô Thanh Nhiễm khẽ thở dài, chưa nói gì, xoay người trở về phòng.

Hôm nay đội trưởng cho cô nghỉ nửa ngày, buổi sáng đi một chuyến điểm đồ gỗ, buổi chiều sau khi về sớm liền đóng cửa lại, bắt đầu ở nhà làm áo bông.

Thời gian trôi đi bất tri bất giác, vừa ngẩng đầu, bên ngoài sắc trời đã tối sầm xuống.

Tô Thanh Nhiễm đứng dậy, vận động cổ, chuẩn bị ra cửa tìm Nam Tinh.

Vừa mở cửa, Nam Tinh con khỉ (khỉ quậy) này đang chạy như bay đến. “Cô cô, chú Tiêu và họ đã gấp (nhanh) về từ trong thành, cô có muốn đi xem không?”

Tô Thanh Nhiễm cười gượng lắc đầu, “Không đi, cô cô còn phải làm cơm.” Hiện tại lúc này qua đó, bảo không chừng hắn cho rằng mình là đi giúp người khác đòi thịt.

Tuy Tô Nam Tinh thấy cô không chịu đi, nhưng cậu bé cũng ở lại giúp nhóm lửa nấu cơm.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi hiếm có, Tô Thanh Nhiễm tính làm món bánh cuốn ăn tối.

Bột mì đổ vào một nửa nước ấm, một nửa nước lạnh, nhờ vậy mà khối bột nhào ra mềm mại, chiếc bánh làm được sẽ vừa mềm vừa dai.

Sau khi khối bột được ủ nở tốt, lại cán thành từng miếng da bánh thật mỏng.

Trên bếp lửa lớn, nước đã sôi, cô lần lượt thả từng miếng da bánh đã cán vào nồi hấp.

Mỗi miếng da bánh cho vào cách nhau vài giây, nhờ vậy một chồng da bánh khi hấp xong có thể tách ra rất dễ dàng.

Tay đang bận rộn, chợt một bóng dáng cao lớn lướt qua bên cửa sổ.

Tô Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn theo, theo cảm giác nhận ra người đó chính là Cố Tiêu.

Trong tay anh ta dường như còn xách theo đồ vật, lập tức đi về phía khu thanh niên trí thức ở cách vách.

Lúc này, tại khu thanh niên trí thức, mấy người cũng đang nấu cơm.

Cố Tiêu đi thẳng đến trước cửa phòng bếp, không bước vào, chỉ vẫy tay với người bên trong.

“Chỉ còn lại vị trí này, các cậu có muốn không? Nếu muốn thì trả hai đồng.”

Trần Vệ Quốc vội vàng bước nhanh ra nhận lấy, “Muốn ạ!”

Nói rồi liền định đi lấy tiền.

Cố Tiêu lẳng lặng chuyển ánh mắt về phía Tạ Chí Xa và Hà Thanh Phong ở một bên, “Sau này muốn mang thứ gì, cứ trực tiếp đến tìm tôi, không cần phải vòng vèo xa xôi như thế. Trần thanh niên trí thức mới đến nên không biết, còn các cậu ở lâu như vậy lẽ nào cũng không biết sao? Làm cứ như tôi là người khó nói chuyện lắm vậy.”

Tạ Chí Xa và Hà Thanh Phong nhìn nhau, lẳng lặng gật đầu, “Chúng tôi biết rồi, cảm ơn đồng chí.”

Từ Kiều và những thanh niên trí thức còn lại thấy vậy, cũng vội vàng mở lời, “Đồng chí Cố, lần sau đi bên ngoài có thể giúp chúng tôi mang về ít thịt không?”

“Không mang được.”

“……”

Cố Tiêu nhận tiền, cất vào túi rồi đi ra ngoài, như thể khu thanh niên trí thức này là nơi không may mắn vậy.

Mới đi được hai bước, anh ta chợt ngoặt chân, lập tức đi tới bức tường rào tre ngăn giữa khu thanh niên trí thức và nhà bên cạnh.

Khinh thường liếc nhìn một cái, chân dài bước một bước, nhẹ nhàng vượt qua.

Vừa vào cửa, anh ta liền móc từ trong túi ra hai thanh kẹo sữa đưa cho Tô Nam Tinh, “Mua cho cháu đấy.”

Tô Nam Tinh vui vẻ nhảy cẫng lên, “Cảm ơn chú Tiêu.”

Cố Tiêu gật gật đầu, chột dạ liếc nhìn bếp lò một cái.

Thấy cô đang bận rộn, lúc này mới hắng giọng nói: “Hàng rào tre ngoài cửa quá thấp, đặc biệt là mặt giáp với khu thanh niên trí thức ấy, chẳng che chắn được gì. Chờ thêm hai ngày nữa tôi làm xong việc này, sẽ sửa lại cho cô một cái khác.”

Tô Thanh Nhiễm tay vẫn bận rộn không ngừng, thậm chí không kịp liếc anh ta một cái.

“Không cần đâu, đó là tôi dùng để phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân.”

“……”

Cố Tiêu khựng lại một lát, tự nhiên đi đến trước bếp lò, kéo Nam Tinh ra sau, còn mình thì ngồi xuống vị trí nhóm lửa.

“À, tôi đến đây là để nói với cô một chút về chuyện mẫu hàng hôm nay.”

Nghe nói đến việc chính, Tô Thanh Nhiễm vội vàng dừng tay, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía anh ta, “Mẫu hàng có vấn đề gì à?”

“Không có vấn đề, Chủ nhiệm Diêu rất hài lòng, nói là hy vọng chúng ta có thể giao trước một phần, để kịp bán được nhiều hơn trước Tết.”

Tô Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ nói với chú Lâm và mọi người, cứ làm trước hai loại này.”

Cố Tiêu cong cong khóe môi, “Không cần đâu, tôi đã nói với họ rồi.”

Tô Thanh Nhiễm nghi hoặc nhìn anh ta một cái, “Vậy anh tới làm gì?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.