Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 92: Đại Hội Xã Viên
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:41
Đại đội trưởng ra lệnh một tiếng, bốn cậu thanh niên liền bắt đầu dọn phân bón hóa học lên xe bò.
Sắp xếp xong, ông ấy lúc này mới hưng phấn mà chỉ vào mấy thứ này chào hỏi chú Ngưu, “Anh cả, anh đoán xem đây là cái gì đồ tốt?”
Chú Ngưu nhìn nhìn, “Tôi không biết chữ, ông mau nói đi.”
Đại đội trưởng thẳng lưng, duỗi tay vỗ vỗ vai chú Ngưu, “Mùa màng một cành hoa, toàn dựa phân bón làm chủ, đây, chính là phân bón hóa học! Anh nói có phải đồ tốt không?”
“Gì? Phân bón hóa học? Ông thật sự làm ra được à? Buổi sáng các người không phải vào thành sao.”
Đại đội trưởng cười đầy ẩn ý, “Nói ra thì rất dài, chờ về rồi nói, lát nữa xe bò anh phải đ.á.n.h cho tốt, ngàn vạn đừng làm đổ phân bón hóa học xuống dưới.”
“Yên tâm đi, bảo đảm một túi cũng không thiếu được.”
Lắp xong phân bón hóa học, ba người còn lại vẫn ngồi trên xe đạp.
Chiếc xe đạp còn lại không có người ngồi sau, tiếp tục chở vải vụn và dây chun da màu vàng làm kẹp tóc.
Đội ngũ vừa chuyển động, Cố Tiêu liền nhanh chóng từ trong túi móc ra đôi bao tay đan bằng len mà Tô Thanh Nhiễm đã đan cho anh, quay đầu đưa cho cô.
“Trời lạnh, cô mang vào đi.”
Tô Thanh Nhiễm đẩy ra, “Tôi có khăn quàng cổ là đủ rồi, anh cần đạp xe, vẫn là anh mang đi.”
Cố Tiêu thấy cô dùng khăn quàng cổ bao đầu kín mít, tay cũng cắm ở trong túi.
Liền gật đầu, “Vậy tôi đeo.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã rớt lại phía sau cùng.
Nhưng một lát sau, lại nhanh chóng đuổi kịp.
Đoàn người đuổi tới cửa thôn thì trời đã tối sầm xuống.
Trời lạnh, không ai sẽ ở bên ngoài đi dạo, từng nhà đều đang ăn cơm chiều.
Đại đội trưởng hận không thể hiện tại liền triệu tập mọi người lại đây, nhưng vẫn là cố nhịn.
“Chuyện hôm nay mọi người về nhà đều đừng nói trước, chờ sáng mai tôi sẽ triệu tập mọi người lại đây cùng nhau mở cuộc họp.
Hôm nay mọi người cũng đều mệt mỏi một ngày, nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi ăn cơm đi.”
Mọi người đều đồng ý rồi đi về nhà.
Tô Thanh Nhiễm cũng gọi Nam Tinh, từ chối lời mời của Đại đội trưởng và thím Cố, chuẩn bị về nhà đơn giản làm chút gì đó ăn.
Vừa đi tới cửa, Cố Tiêu vọt tới đưa cho cô một cái túi.
“Cô lấy về trước đi, lát nữa tính tiền sau.”
Tô Thanh Nhiễm biết đây là anh giúp mình mang thịt, cũng sợ Đại đội trưởng nhìn thấy sau sẽ nhắc lại chuyện cũ tìm bốn người họ tính sổ, vội vàng xách theo túi, kéo Nam Tinh vội vàng đi rồi.
Trở về sau vừa mở ra, bên trong tất cả đều là thịt heo, mỡ, nạc, thịt ba chỉ, có cả xương cốt......
Tô Thanh Nhiễm đang lo thịt heo ăn tết còn chưa có tin tức, quả thực so với nhìn thấy tiền mặt còn muốn vui vẻ.
Tô Nam Tinh cao hứng nhảy cẫng lên, “Cô cô, nhiều như vậy tất cả đều là cô bảo chú Tiêu mang về sao?”
Tô Thanh Nhiễm cười gật đầu, “Sắp đến tết rồi, để dành trước đã, đến lúc đó trước tết đưa cho ba mẹ con và bà nội một ít, để họ cũng đón một cái tết vui vẻ.”
“Con đi ra ngoài cửa canh gác, có ai tới thì hắng giọng một cái, cô giấu thịt đi trước.”
Tô Nam Tinh “ân ân” gật đầu, đồng ý rồi chạy ra cửa.
Cô bé vừa đi, Tô Thanh Nhiễm liền nhanh như chớp đổ toàn bộ thịt heo ra, cất một phần vào không gian.
Phần còn lại đủ ăn trong hai ngày này thì cô để lại trong bếp, cuối cùng cắt một miếng thịt nạc nhỏ, đặt trên thớt chuẩn bị cho bữa tối.
Vừa làm xong xuôi, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Từ Kiều.
“Nam Tinh, cô cô cháu về chưa? Dì qua hỏi cô ấy chuyện cái Đầu Hoa.”
“Cô cô——”
Tô Thanh Nhiễm lên tiếng một cách nhàn nhạt, động tác thái thịt trên tay không ngừng.
Từ Kiều vừa bước vào đã thấy miếng thịt heo trên thớt, muốn nói gì đó lại nuốt ngược vào.
Cô ta đổi giọng hỏi: “Nhiễm tỷ, cô mua thịt về rồi à?”
Tô Thanh Nhiễm “ừ” một tiếng, “Mua một ít. Cô qua hỏi chuyện Đầu Hoa hay là hỏi chuyện thịt?”
Từ Kiều vội vàng xua tay, “Không không không, tôi không có ý ăn thịt, tôi qua hỏi chuyện Đầu Hoa thôi. Cái đó thật sự là cô tự làm hả?”
Tô Thanh Nhiễm ngước mắt nhìn cô ta một cái, “Đương nhiên là thật. Tôi đang bận nấu cơm, để mai rồi nói cụ thể với mấy người.”
Từ Kiều thấy cô thần thần bí bí, lại càng thấy khó hiểu (như hòa thượng sờ không tới đầu).
Nhưng cũng ngại không dám nán lại, đành phải quay về trước.
Cô ta vừa đi, Tô Thanh Nhiễm liền lấy ra một bó cải Tuyết Lý Hồng nhỏ từ hũ dưa muối ướp, rửa sạch rồi vắt khô nước, thái lát mỏng.
Đợi thịt thái sợi xào thơm, cô đổ toàn bộ rau vào xào chung.
Xào xong món ăn, cô múc ra rồi trực tiếp đổ nước sôi vào nồi nấu mì sợi.
Sợ không đủ dinh dưỡng, cô lại đ.á.n.h thêm bốn cái trứng tráng bao vào nồi, thả một nắm rau xanh nhỏ.
Mì sợi là cô đã tranh thủ lúc rảnh rỗi cán sẵn, để thẳng trong không gian, lúc ăn không cần vội vàng cán bột.
Nhưng mỗi lần lấy ra đều phải rất cẩn thận, nên lần sau vào thành vẫn phải tìm cách mua ít mì sợi về.
Lúc đó đưa một ít cho người nhà, đói bụng nấu một nắm ăn cũng tiện.
Trong lúc suy nghĩ, hai chén mì thịt thái sợi xào cải tuyết đã nấu xong.
“Nam Tinh, rửa tay ăn cơm đi, tối nay chúng ta ăn tạm mì sợi, ngày mai rảnh thì chúng ta ăn thịt kho tàu.”
Nhắc đến thịt kho tàu, Tô Nam Tinh đã tươm nước miếng ra đầu lưỡi.
Ban đầu còn tưởng buổi tối chỉ là mì sợi bình thường, ai ngờ tô mì lại không hề đơn giản chút nào.
Ít nhất là phong phú hơn nhiều so với mì thịt thái sợi bán ở tiệm cơm quốc doanh.
________________________________________
Sáng ngày hôm sau.
Người trong thôn vừa ăn sáng xong, lại nghe thấy tiếng còi làm công của đội trưởng vang lên lần nữa.
Mọi người nghe tiếng còi đã thấm sâu vào xương cốt này đều có chút ngẩn người.
Đường sỏi đá đến lâm trường đã sửa xong rồi, đồng ruộng sau mùa đông cũng không có việc gì làm, việc làm đồ gỗ thì các cô không tham gia được.
Có việc gì mà sáng sớm đã thổi còi như vậy?
Nghe nói hôm qua đội trưởng dẫn Lão Kế Toán La cùng Cô Thanh Niên Trí Thức Tô vào thành, chẳng lẽ đơn đặt hàng đồ gỗ xảy ra vấn đề gì?
Nếu thật sự có vấn đề, thì coi như xong hết rồi.
Số gỗ đã trữ trước đó sẽ ứ đọng lại, không biết hiện tại đội còn nợ bên ngoài bao nhiêu nữa?!
Chưa đợi mọi người nghĩ rõ ràng, Cố Tiêu đã đạp xe đạp, vừa đi xuyên qua trong thôn vừa gọi mọi người đến nhà ông ấy họp.
Tô Thanh Nhiễm nghe tiếng còi, biết là đội trưởng đã không chờ được nữa.
Cô đơn giản thu dọn một chút, rồi cầm theo mẫu vật mà mình mang về, dẫn Nam Tinh cùng đi về phía nhà đội trưởng.
Mấy cô thanh niên trí thức cũng ngơ ngác đi ra, “Cô Thanh Niên Trí Thức Tô, đội trưởng thông báo mọi người đến nhà ông ấy họp hả?”
“Nhiễm tỷ, từ hôm qua mấy cô về đến giờ cứ thần thần bí bí, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Tô Thanh Nhiễm thấy mọi người vẻ mặt căng thẳng, liền cười nói: “Dù sao cũng là chuyện tốt, đi rồi mấy người sẽ biết thôi.”
Đội trưởng khó khăn lắm mới bắt kịp một khoảnh khắc đỉnh cao trong đời, cô cũng không thể tiết lộ trước.
Dọc đường, lần lượt có thêm bà con trong thôn nhập vào, vừa bàn tán vừa đi về phía nhà đội trưởng.
Đợi mọi người vội vàng bước vào cửa, lập tức bị đống bao tải trắng ở giữa sân làm cho kinh ngạc.
Nhiều người già trong thôn không biết chữ, nhưng người trẻ tuổi cơ bản đều đã gặp bao phân hóa học trong thành, cũng nhận ra hai chữ ‘Phân Urê’ viết trên đó.
“Đội trưởng, đây là phân hóa học? Ông thật sự làm ra rồi hả?”
“Cái gì? Phân hóa học?”
“Trời ơi! Thật sự là phân hóa học, Đại đội Hướng Dương Sơn chúng ta cuối cùng cũng có phân hóa học rồi!”
Đội trưởng nhìn quanh một vòng, kiên nhẫn chờ đợi mọi người bày tỏ xong cảm xúc kinh ngạc.
Lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Cũng chỉ là hai mươi bao phân hóa học thôi mà? Chúng ta không chỉ làm ra, mà lãnh đạo xã còn cho ghi nợ hết,
Không chỉ như vậy, lãnh đạo xã còn chủ động cử tài xế đưa tận chân núi cho chúng ta!”
