Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 135: A
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:43
Môn chính trị càng học càng thấy nhẹ nhàng hơn.
Mẹ Bạch cũng không trực tiếp từ chối: "Những tờ báo trong nhà này có thể dán tường."
Ý của bà tức là đồng ý mua thêm báo mới, báo mới để đọc, báo cũ dán tường.
Bạch Thục Hoa liếc mắt ra hiệu với bố cô, ông lập tức hiểu ý: "Ngày mai anh cũng không có việc gì, hay là đi một chuyến đến trấn trên, vợ à, em còn muốn mua gì nữa không."
Bạch Thục Hoa gõ trống bên: "Tường nhà mình phải dán hai lớp, bố xem bố cứ dựa vào chỗ đó, lại còn làm rơi đất xuống."
Mẹ Bạch nhìn rồi nhíu mày, sau đó trừng mắt nhìn bố Bạch: "Trên người anh mọc gai à."
Bố Bạch nhanh nhẹn nhảy xuống giường: "Anh đi ngâm mộc nhĩ."
Tay Bạch Thục Hoa cầm tờ báo mà run rẩy, bố cô thật buồn cười.
Mẹ Bạch cũng vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng không làm gì được bố Bạch.
Sau bữa trưa, mẹ Bạch đã nấu xong hồ dán, cả nhà cùng nhau dán tường.
Vì cả nhà đều ở phòng đông nên đều nhất trí dán phòng đông trước.
"Con gái lớn, quét nhiều hồ dán vào, không thì không dính được."
Bố Bạch tiếp tục nói: "Lớp thứ hai thì vừa vừa thôi, không cần quét nhiều quá."
Bạch Thục Hoa rất nghe lời, lại quét thêm một lớp hồ dán, đưa cho bố Bạch.
"Chị ơi, em nhanh hơn chị! Chị xem chúng em dán được bao nhiêu rồi." Bạch đệ đắc ý không thôi.
Họ chia làm hai đội thi dán tường, Bạch Thục Hoa và bố Bạch một đội, Bạch Tiểu Quân và mẹ Bạch một đội, còn lý do tại sao lại chia như vậy, là vì họ chơi ‘Oẳn tù tì.’
Bạch Thục Hoa không chịu thua kém: "Chúng ta chậm một chút nhưng chất lượng cao."
Mẹ Bạch lại nói: "Chất lượng thế nào thì mẹ không biết nhưng con quét dày thế (hồ dán) thì nửa chậu hồ dán của con sợ là không đủ dùng."
Bạch Thục Hoa lập tức nhìn về phía bố Bạch, ý là... Đây là lỗi của bố!
Bố Bạch ho một tiếng, sau đó chuyên tâm dán báo cũ.
"Chị ơi, chúng em dán xong lượt đầu tiên rồi." Bạch đệ rất đắc ý.
Bạch Thục Hoa nói với vẻ thâm sâu: "Mập trước chưa chắc đã mập, mập sau mới có thể đè sập giường."
Dán xong lớp thứ nhất, không thể dán trực tiếp lớp thứ hai, phải để chúng khô.
Nhưng bức tường họ dán là tường lò, nên tốc độ khô rất nhanh.
Cho nên chiến thắng cuối cùng không ngoài dự đoán thuộc về tổ Bạch Thục Hoa và bố Bạch.
Bạch Tiểu Quân tức đến nỗi không ở nhà nữa, cậu ta chạy đến phòng y tế tìm sư phụ của mình.
Than ôi, kinh nghiệm xã hội của đứa nhỏ này vẫn còn quá ít.
Hy vọng nó có thể đi một ngày đàng học một sàng.
Lần này tuyết rơi khá dày, ổ tuyết thậm chí có thể nhấn chìm cả trẻ con, cộng thêm thời tiết lạnh giá, không thể tan ngay được.
Sau đó, cứ cách ba bốn ngày lại có tuyết rơi, đội sản xuất nhất thời trở nên râtd yên tĩnh.
Nhưng bố Bạch lại phải ra ngoài.
"Bố nó ơi, em may tiền vào trong quần lót rồi, một mình anh phải cẩn thận một chút." Mẹ Bạch nói.
Bố Bạch nhếch mép: "Không đến nỗi như vậy đâu, anh đi huyện chứ không phải đi thành phố, từ trấn trên đi xe ngựa có mấy người chứ, không mất tiền được."
Nhưng mẹ Bạch không đồng ý: "Vẫn may vào quần lót cho yên tâm, như vậy họ không thể thò tay vào quần anh để móc tiền chứ."
Bạch Thục Hoa thực sự không nhịn được, phun hết nước trong miệng ra.
Phun vào ống quần của Bạch Tiểu Quân: "Chị ơi! Chị làm gì vậy!”
Bạch Thục Hoa lập tức xua tay: "Không phải cố ý. Cởi ra nhanh rồi lên giường chui vào chăn, để quần ở đầu giường cho khô, một lát là khô ngay thôi."
Mẹ Bạch trừng mắt nhìn hai chị em, không để ý đến chúng nữa, một lòng khâu tiền.
Bố Bạch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận: "Lúc bỏ tiền vào thì cuộn tròn lại, không thì sẽ cấn thịt."
Mẹ Bạch lẩm bẩm: "Cuộn tròn lại thì lộ liễu quá, sẽ phồng lên một cục."
Bố Bạch lập tức nói: "Không sao, quần bông của anh dày lắm, không nhìn ra được gì đâu."
Cuối cùng cũng thuyết phục được Mẹ Bạch.
Khâu xong tiền, mẹ Bạch bắt đầu lẩm bẩm mang theo đồ ăn gì, mang từ nhà đi thì tiết kiệm tiền, hơn nữa trời lạnh như thế này, làm xong không sợ hỏng, chỉ là lúc ăn thì phiền phức, phải tìm chỗ để hâm nóng, nếu không thức ăn sẽ đông cứng ngắc, cắn không nổi.