Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 162: A
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:45
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ấy, Thôn Tiền Hồ đã có những thay đổi long trời lở đất.
Năm đầu tiên, dược liệu được mùa lớn nhưng điểm thu mua gần đó không thể mua hết, cũng may hiệu thuốc trong huyện đồng ý thu mua số còn lại, nhưng yêu cầu phải sơ chế, hơn nữa phải đạt tiêu chuẩn.
Đội trưởng đã đến thị trấn mười ngày liền, thế là trong thôn có một xưởng dược tập thể nhỏ, chuyên trách sơ chế dược liệu do chính đội sản xuất trồng.
Thầy lang đương nhiên là giám đốc kỹ thuật không ai phản đối.
Được sự đồng ý của toàn thể đội viên, ông ta có thể nhận thêm một suất công điểm đầy đủ nữa.
Bố mẹ Bạch cũng trở thành 'Công nhân’, nhưng những công nhân này thuộc dạng nửa nông nửa công.
Tức là ruộng đồng vẫn phải trồng trọt, chỉ sau khi thu hoạch dược liệu cần sơ chế thì 'Công nhân’ mới vào làm việc.
Lương nhận được vẫn là công điểm.
Năm đó dược liệu của thôn bán được bao nhiêu tiền Bạch Thục Hoa không biết, nhưng cô biết công điểm của thôn đã lên giá, ban đầu là ba hào mỗi công điểm nhưng giờ đã tăng lên tám hào, gần như gấp ba.
Những gia đình có nhiều lao động chính đã kiếm được hơn hai trăm tệ.
Thôn Tiền Hồ lập tức vụt sáng trở thành thôn kiểu mẫu trong huyện.
Theo chỉ thị của lãnh đạo huyện, diện tích trồng dược liệu có thể được mở rộng thêm.
Vì vậy năm thứ hai, diện tích trồng dược liệu đã tăng gấp ba lần (gấp ba lần diện tích trồng dược liệu ban đầu).
Dược liệu lại được một mùa bội thu, thầy lang đã hào phóng hiến tặng hai phương thuốc mỡ.
Công việc của xưởng dược liệu lại tăng lên.
Năm nay, bố Bạch nổi lên như cồn, vì ông phụ trách toàn bộ công việc đối ngoại như liên hệ với nhiều bệnh viện cấp huyện, bán thành công dược liệu và thuốc mỡ.
Ông thường đi công tác xa, trong thôn sẽ chi trả toàn bộ chi phí ăn ở và đi lại, hơn nữa ông còn được nhận gấp đôi công điểm.
Khi trưởng thôn đưa ra quyết định này có rất nhiều người lên tiếng phản đối, họ cho rằng như vậy là quá nhiều, dù sao bây giờ công điểm cũng lên giá rồi.
Đội trưởng lập tức nói thẳng, ai có thể làm thay công việc của bố Bạch thì người đó sẽ được nhiều công điểm hơn.
Vì không ai có thể thay thế, bố Bạch thành công bảo vệ công việc lương cao này bằng chính năng lực của mình.
Năm đó, công điểm của thôn đã đạt tới một hào mốt.
Cũng từ năm đó, trong thôn dư lao động nghiêm trọng (vì đất ruộng phải đảm bảo ở một số lượng nhất định), trong thôn nới lỏng hộ khẩu, nhiều cô gái lấy chồng xa đã đưa chồng về thôn Tiền Hồ, các chàng trai cũng khẩn trương lấy vợ, các cô gái đến tuổi kết hôn lại không được gả đi nữa.
Bà Bạch còn vì chuyện này mà làm ầm ĩ một trận, trách nhà mình gả cô nhỏ Bạch đi sớm quá, nếu không thì có thể giữ cô ta ở lại bên cạnh rồi.
Năm thứ ba, diện tích trồng dược liệu lại được mở rộng, đạt gấp năm lần ban đầu.
Bố Bạch bắt đầu đến thành phố để chạy thị trường.
Quy mô xưởng dược liệu mở rộng, hai loại thuốc mỡ rất được ưa chuộng vì giá rẻ mà lại vô cùng hiệu quả.
Đội trưởng, kế toán và bố Bạch đã họp bàn xem có nên có một bộ phận 'Công nhân’ chuyên 'Sản xuất’ hay không, để họ làm thuốc mỡ quanh năm.
Nhưng chưa kịp bàn xong thì lãnh đạo thị trấn đã đến.
Chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào.
“Bố nó ơi, em nghe nói người ta không cho mình mở xưởng dược liệu nữa à?”
Mẹ Bạch đỏ mặt tía tai nói: “Ỷ mình là lãnh đạo thì muốn gì được nấy à! Chúng ta lên huyện, lên tỉnh, kiểu gì chẳng có người quản…”
Bố Bạch vội vàng đưa tay ngăn mẹ lại: “Em nghe ai nói vậy?”
Mẹ Bạch "Hừ” lạnh một tiếng: “Ngoài kia đồn ầm lên rồi kìa.”
Bố Bạch vội vàng an ủi: “Em đừng nóng, nóng nảy lại hại người, mọi chuyện chưa chắc là như vậy.”
Mẹ Bạch vội vàng ghé sát lại: “Thật không? Vậy thì tốt quá, không biết là ai mà lại đi loan tin thất thiệt như vậy.”
Bố Bạch hắng giọng: “Cũng không phải là loan tin, thôi được rồi, đừng trừng mắt nữa, với lại chuyện này cũng không liên quan gì đến anh. Ý của lãnh đạo thị trấn là muốn chuyển xưởng dược liệu lên thị trấn…”