Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 168: A
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:45
Bố Bạch ở bên cạnh bổ sung: “Sẽ có một vị phó thị trưởng đến kế nhiệm chức giám đốc, lúc đó thị trưởng nói là quyền quản lý vẫn thuộc về đội sản xuất chúng ta."
Nhưng ông đâu phải trẻ con, lời đó nghe cho vui tai là được rồi.
“Phải có thủ quỹ chứ nhỉ, bố làm được không?” Bạch Thục Hoa hỏi.
Bố Bạch lẩm bẩm: “Ghi chép sổ sách thì bố tính toán khá tốt, nhưng mà có kế toán rồi, bố tranh giành sẽ không hay.”
Bạch Thục Hoa thở dài: “Cái đó cũng không được. Vậy thì... Trưởng phòng đối ngoại."
Bố Bạch chớp chớp mắt, ánh mắt có chút mơ hồ: “Có chức vụ đó sao?”
Bạch Thục Hoa biết là sau này có, bây giờ thì chắc là chưa.
Nhưng dựng lên một cái là được rồi, miễn bố có lợi là được.
Trưởng phòng đối ngoại chủ yếu phụ trách mảng ngoại giao bên ngoài, bao gồm cả việc bán hàng, quyền lực cũng lớn lắm.
Bố Bạch vỗ tay cái bốp: "Cái này hợp với bố này!"
Bạch Thục Hoa giải thích thêm: "Sau này quy mô xưởng dược liệu được mở rộng, bố không thể nào tự mình lo hết tất cả khách hàng được, lúc đó bố có thể bồi dưỡng người dưới trướng tiếp quản, vậy là tự nhiên trở thành lãnh đạo quản lý nhân viên bán hàng rồi.”
Mẹ Bạch gật gù: "Tốt lắm! Tốt lắm!"
Bạch Thục Hoa có chút khó xử: "Bố phải thương lượng điều kiện với họ, bố tới đó không phải với thân phận công nhân bình thường, mà là cán bộ, điều này rất quan trọng.”
Mẹ Bạch cau mày: "Nếu họ không đồng ý thì sao?"
Bạch Thục Hoa nhìn bố Bạch, cô cũng không biết quyết tâm của ông lớn đến đâu.
Bố Bạch trầm ngâm một lát: "Nếu họ không đồng ý, anh sẽ không đi, dù sao anh cũng có kỹ thuật trồng thuốc, mười công một ngày cũng không thành vấn đề."
Mẹ Bạch cũng nói: "Đúng vậy, xưởng dược liệu này có ngày hôm nay phần lớn phần lớn là nhờ công sức lớn của anh đấy, bây giờ phải để anh được lợi một chứ, họ không đồng ý thì chúng ta không ai đi cả."
Bố Bạch thở dài: "Trước đây là anh quá là anh quá đề cao đề cao bản thân, không hề nghĩ tới phương diện đó nên đã nên bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi, ngày mai anh sẽ tìm đội trưởng bàn bạc xem sao."
Bạch Thục Hoa không muốn bầu không khí trở nên nặng nề như vậy: "Bố, bố đừng nản lòng, chúng ta vẫn có những lợi thế lớn mà. Ngoài lượng khách hàng trong tay ra, năng lực của bố cũng rất xuất sắc, những khách hàng đó không phải quen biết qua quan hệ mà là tự khai phá từng chút một, cho dù trong trấn có nhiều người tài, người có năng lực mạnh như bố cũng rất hiếm, cho nên bố vẫn rất tuyệt vời." Đồng thời cô giơ ngón tay cái lên.
Đây không phải nịnh nọt, mà là cô thật lòng cảm thấy bố cô rất có năng khiếu trong việc dỗ ngọt, bánh vẽ, chỉ số EQ của ông rất cao rất biết cách ăn nói.
“Ngoài ra còn có sự ủng hộ của ông đội trưởng, bây giờ các vị lãnh đạo thị trấn rất coi trọng ông ấy, lời ông ấy nói ra đương nhiên cũng rất có trọng lượng.”
Bạch Thục Hoa lại giả vờ bí mật: "Bố còn có một quân bài tẩy quan trọng nữa, mọi người đoán xem là ai? Em trai, em nói trước đi.”
Bạch Tiểu Quân nghiêng đầu suy nghĩ: "Ừm…là gì nhỉ?…”
Cuối cùng cậu ta vẫn bỏ cuộc, lắc đầu.
“Em không biết.”
Bạch Thục Hoa lại nhìn mẹ Bạch.
Mẹ Bạch thẳng thắn hơn, trực tiếp đầu hàng: "Mẹ chịu.”
Bạch Thục Hoa cũng không ép mẹ suy nghĩ nữa, mà nhìn về phía bố Bạch.
Bố Bạch lại đầy tự tin: "Có phải là… Thầy lang không?"
Bạch Thục Hoa vui vẻ búng ngón tay: "Hoàn toàn chính xác! Sự thành công của việc trồng dược liệu đều là nhờ có thầy lang. Công nghệ chế biến dược liệu cũng được ông ấy cung cấp miễn phí. Không chỉ vậy, có thể nói nếu không có ông ấy thì không có xưởng dược liệu, chẳng lẽ lãnh đạo thị trấn không hiểu chuyện này sao?
Bố Bạch gật đầu: "Tất nhiên là biết, đội trưởng đã báo cáo, anh ấy cũng không phải người tham công, tất nhiên sẽ nói thật. Đội trưởng còn đích thân đến tìm thầy lang, muốn ông ấy làm cố vấn có thể nhận lương, nhưng ông ấy đều từ chối hết.”