Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 279: B
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:52
Bạch Thục Hoa thấy Vương Đình Đình khá đáng yêu.
Hai người vừa đi vừa nói, mặt trời đã lên cao, nhiệt độ tăng lên không ít, không khí cũng dễ chịu hơn nhiều.
"Thục Hoa, cậu thấy ai trong lớp mình đẹp nhất?" Trong mắt Vương Đình Đình tràn ngập khát khao tám chuyện.
Bạch Thục Hoa thực sự chưa từng nhìn kỹ ai: "Tôi còn chưa nhớ hết mặt mọi người, chỉ mới quen mấy bạn gần mình thôi."
Vương Đình Đình cũng không vì vậy mà mất hứng: "Tôi cũng chưa nhớ hết nhưng con gái ít nên tôi nhớ gần hết rồi, Chu Mẫn, chính là cái bạn cao cao, trắng trắng ấy."
Bạch Thục Hoa nhớ ra: "Tóc thắt b.í.m dài."
Vương Đình Đình rất phấn khích: "Đúng! Đúng! Đẹp lắm phải không?"
Bạch Thục Hoa hơi im lặng, đẹp không nhỉ? Dù sao thì người ta cũng trắng trẻo, lông mày rậm, mắt to: "Cũng được."
"Cậu có mắt nhìn đấy." Vương Đình Đình cảm thán.
Bạch Thục Hoa vội vàng giải thích: "Cậu ấy khá đẹp nhưng là kiểu nhìn lâu mới thấy đẹp, không phải kiểu nổi bật lắm.”
Vương Đình Đình lập tức nói: "Nhìn giống hồ ly tinh, kiểu mắt lá răm ấy, trông xấu lắm."
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, trong tương lai kiểu mắt đó sẽ rất được ưa chuộng.
Vương Đình Đình không dây dưa chủ đề này nữa, lại nhảy sang câu hỏi tiếp theo: "Ủy viên thể dục của chúng ta đẹp trai không?"
Bạch Thục Hoa lập tức nghĩ đến khuôn mặt chữ điền kinh điển của anh ta, lòng thầm hy vọng sau này con gái anh ta đừng giống anh ta, nó sẽ khóc thét mất.
Bạch Thục Hoa và Vương Đình Đình chia tay ở cổng trường, mỗi người ai về nhà nấy.
Cô không ngờ vừa vào sân đã nhìn thấy chiếc xe đạp quen thuộc.
Không nhầm được, bố Bạch đến rồi.
Cô vội vàng chạy vào đẩy cửa: "Bố!"
Bố Bạch đang cời tro cho cô: "Về rồi à, đi chơi ở đâu thế?"
Bạch Thục Hoa lập tức đặt cặp sách, ấm nước sang một bên: "Bố, con tự làm được rồi."
Bố Bạch dùng tay đẩy cô ra: "Con đừng có động tay vào, sắp xong rồi."
Bạch Thục Hoa đành phải lùi một bước: "Để con đi đổ."
Bố Bạch cũng không cho cô làm việc này, con gái lớn của ông mặc đồ sạch sẽ, đi đổ tro thì cả người sẽ dính đầy vết dơ mất.
Quần áo của ông thì không sợ bẩn.
Bố Bạch cầm chổi đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại nói: "Thớt và d.a.o ở đằng kia."
Bạch Thục Hoa thấy một cái thớt lớn được dựng ở góc tường, bên cạnh còn đặt một con d.a.o sáng loáng.
Quá tuyệt, sau này cô có thể thái khoai lang, khoai tây rồi.
Bố Bạch nhanh chóng quay lại, đặt chổi xuống, còn phủi phủi tro trên người. "Lát nữa xem có nồi nhỏ nào cho con không."
Bạch Thục Hoa vội vàng xua tay: "Bố, không cần đâu, con cũng không dùng đến. Bình thường con đều ăn ở trường, về nhà chỉ cần thêm gia vị rồi hầm, một cái nồi đất là đủ rồi."
Bố Bạch nói: "Thời tiết ngày càng nóng, không thể cứ nấu món hầm mãi được, nồi đất này chậm quá, phải đun trên bếp lò rất lâu, nếu dùng nồi sắt xào thì chỉ cần đun một lúc là xong, cũng đỡ cho con phải ngủ trên bếp lò nóng bức vào mùa hè."
Bạch Thục Hoa mím môi: "Không sao đâu, con có thể ngủ ở mép bếp lò, không thì con ăn ở trường cũng được."
Bố Bạch không dây dưa chuyện mua nồi nữa, dù có mua thì cũng phải tìm được cái phù hợp.
Con gái lớn chỉ có một mình, chắc chắn ở nhà không thể mua nồi to như được.
Nồi nhỏ thì lại rất ít, lát nữa có thể đến cửa hàng bách hóa xem thử.
Đã quyết định trong lòng, ông không nói với con gái lớn nữa, mà chuyển sang hỏi: "Một tuần nay con sống có quen không? Chỗ này thế nào?"
Bạch Thục Hoa để bố Bạch ngồi xuống, cô rót nước cho ông rồi nói: "Bố đừng lo, con ổn lắm, ở trường bạn bè và thầy cô đều rất tốt với con, con còn quen được một người bạn tốt, chính là bạn cùng bàn bây giờ của con, tên Vương Đình Đình, hôm nay con đi cửa hàng bách hóa cùng bạn ấy. Thầy cô giáo như thầy Ngụy thì... Con không tiếp xúc nhiều lắm, từ khi con chuyển đến, cửa chính không khóa nhiều nữa, con đẩy cửa là vào được ngay, sau đó về phòng của mình cũng không nói được mấy câu với thầy Ngụy và các thầy cô khác."