Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 286: B
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:52
Vương Đình Đình vỗ ngực: "Vậy thì tôi yên tâm rồi. Tôi nghe nói có một số trường, học sinh sẽ phê bình giáo viên, còn mắng giáo viên là bọn thối cổ, may mà mẹ tôi dạy tiểu học, trẻ con không dám gây chuyện như vậy."
Rất nhanh đã hết giờ, các tiết học sau đó cũng không có gì trục trặc.
Nhưng bạn học ngồi ở hàng ghế sau kia vẫn không quay lại.
Đến ngày hôm sau cậu ta mới đi học bình thường.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không tìm cậu ta nói chuyện, giống như cậu ta chưa từng làm gì cả.
Chuyện này cứ thế trôi qua trong im lặng.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã đến thứ bảy.
Bạch Thục Hoa mang hết những thứ cần mang về nhà đến trường.
Một lát nữa cô sẽ không về nhà thuê nữa, mà đi xe bò thẳng về nhà.
Cô đã báo trước với giáo viên chủ nhiệm rồi.
"Cậu mang nhiều đồ thế làm gì vậy." Vương Đình Đình rất khó hiểu.
"Chiều nay tôi phải về nhà." Bạch Thục Hoa cũng không cố ý giấu cô chuyện thuê nhà.
Nhưng cũng không muốn mọi người đều biết nên bình thường không chủ động nhắc đến.
Nhưng vì Vương Đình Đình đã hỏi, cô không muốn lừa dối: "Nhà tôi ở thị trấn bên dưới, bây giờ đang ở nhờ nhà bạn của bố mẹ."
Cô không nhắc đến thầy Ngụy.
Cô biết thầy Ngụy không thích bị làm phiền nén cô cố gắng làm theo.
Vương Đình Đình kinh ngạc che miệng: "Tôi không biết đấy. Vậy tuần trước cậu không về nhà sao?"
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Ừ. Tôi đã nói với gia đình rồi, nửa tháng về một lần."
Vương Đình Đình nhỏ giọng hỏi: "Cậu không nhớ nhà sao?"
Bạch Thục Hoa trả lời: "Cũng ổn, nhớ cũng có thể chịu được. Những bạn ở ký túc xá có bạn cả tháng không về nhà kia kìa."
Vương Đình Đình gật đầu: "Cũng đúng."
Sau đó cô ta nhiệt tình mời: "Vậy sau này chủ nhật cậu không về nhà thì đến nhà tôi chơi nhé."
Bạch Thục Hoa không trả lời chắc chắn: "Sau này nói tiếp đi. Cái đó... E là không thể mời cậu đến nơi tôi đang ở bây giờ rồi."
Vương Đình Đình rất hiểu chuyện: "Tôi hiểu mà. Ở nhờ nhà người khác chắc chắn không tiện. Mẹ tôi nói hồi nhỏ tôi ở cùng ông bà, cũng đủ thứ bất tiện, huống chi cậu..."
Bạch Thục Hoa nhét cho bạn cùng bàn một viên kẹo Đại Bạch Thỏ, vội vàng cảm ơn sự hiểu chuyện của cô ta.
Chiều học xong hai tiết, Bạch Thục Hoa đeo cặp ra khỏi cổng trường.
Sau đó nhìn thấy bố Bạch.
Không nhịn được cô dụi dụi mắt, hóa ra là thật. Không phải ảo giác.
Bạch Thục Hoa vội chạy tới: "Bố! Sao bố lại đến đây?"
Bố Bạch đẩy xe đạp cười với cô: "Bố vừa có việc đến huyện, tiện thể đón con, lên xe đi."
Bạch Thục Hoa nói: "Bố đi trước đi, con nhảy lên sau."
Đừng nhìn cô nhỏ nhắn nhưng sức bật rất tốt.
Kiếp trước cô có lẽ là con khỉ.
Bố Bạch cũng biết con gái mình có thể nhảy nên đi trước.
Bạch Thục Hoa vững vàng nhảy lên ghế sau: "Bố, bố đợi lâu chưa?"
Bố Bạch thực sự không đợi lâu, ông có đồng hồ, có thể tính toán thời gian: "Một lát thôi. Mẹ con mua thịt rồi, chúng ta về nhà ăn sủi cảo."
"Ăn sủi cảo à, tuyệt quá! Em trai và chị Tiểu Băng đều ở nhà ạ?" Bạch Thục Hoa hỏi.
Bố Bạch tập trung đạp xe, sợ con gái ngã: "Tiểu Băng ở nhà, em trai con không ở, lát nữa gói xong sẽ mang đến cho nó."
Bạch Thục Hoa ríu rít kể cho bố Bạch nghe về đồ ăn ở trường, còn có chuyện ngồi sau xe cứng đầu với giáo viên.
"Con ăn nhiều đồ ngon một chút, không đủ thì con đổi phiếu với bạn học, thà rằng tốn thêm tiền."
Bố Bạch đạp xe chuẩn nhưng không chậm, rất nhanh đã ra khỏi huyện: "Còn về chuyện bạn học kia, sau này con đừng xen vào, cũng đừng nghe lời dụ dỗ của cậu ta."
Bạch Thục Hoa vội vàng gật đầu, phản ứng lại bố cô không nhìn thấy, lập tức lên tiếng đảm bảo: "Con không xen vào, bọn họ không muốn học hành tử tế nhưng con còn muốn học."
Bố Bạch rất an ủi: "Như vậy là đúng rồi."
Khi hai bố con về đến nhà, mẹ Bạch đã tan làm, đang cùng Tống Tiểu Băng gói sủi cảo.
Mọi người gặp nhau đương nhiên là một phen thân mật.