Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 339: C
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:56
"Chị định thi chuyên ngành gì?"
Cô khá quan tâm đến điều này.
Tống Tiểu Băng bị hỏi đến ngẩn người: "Chị chưa nghĩ ra nữa."
Bạch Thục Hoa nhướng mày: "Là chưa nghĩ đến hay là chưa nghĩ ra?"
Tống Tiểu Băng nói thật: "Sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, chị đã từng nghĩ đến, còn nghĩ rất nhiều lần, nhưng chị không đặc biệt yêu thích thứ gì cả, ông ngoại cũng nói không muốn chị quá mệt, chị... Thực ra chị cũng muốn làm giáo viên."
Bạch Thục Hoa thấy biểu cảm của cô ấy cao phần không đúng: "Nghề giáo viên rất tốt, ổn định không nói còn có kỳ nghỉ đông nghỉ hè, chỉ là không thể phát tài được."
Tống Tiểu Băng cười hơi giả tạo: "Chị... Không phải cố ý học theo em, chị muốn dạy toán."
Bạch Thục Hoa hết nói nổi: "Chẳng lẽ em làm giáo viên thì không cho phép người khác làm sao, chị đúng là, sao lại nghĩ như thế chứ! Nhưng giáo viên cũng có nhiều loại."
Tống Tiểu Băng thấy cô không hề để ý thì lập tức m.á.u nóng sục sôi: "Vậy thì em mau nói nhanh đi, chị chẳng hiểu gì cả."
Bạch Thục Hoa chỉ tay nói với cô ấy: "Có giáo viên mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và giáo viên đại học, em thấy giáo viên mẫu giáo và trung học phổ thông sẽ mệt hơn một chút."
Tống Tiểu Băng gật đầu đồng ý: "Trẻ mẫu giáo chẳng hiểu gì cả, suốt ngày ầm ĩ cả lên thì làm đau đầu, trung học phổ thông phải thi đại học, giáo viên cũng sẽ có áp lực. Trung học cơ sở tuy cũng phải thi trung học phổ thông nhưng kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông rõ ràng không quan trọng bằng kỳ thi tuyển sinh đại học."
Bạch Thục Hoa giơ ngón tay cái lên: "Em không cần triển khai mà chị đã tự hiểu được bảy tám phần rồi. Còn có chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn, chủ nhiệm lớp có quyền lực lớn hơn một chút, lương sẽ cao hơn nhưng trách nhiệm cũng và áp lực cũng nhiều hơn."
Tống Tiểu Băng nói: "Chị không muốn làm chủ nhiệm lớp, giáo viên bộ môn là tốt rồi. Giáo viên toán cấp hai, hehehe..."
Bạch Thục Hoa rất hợp cảnh mà hô: "Cô giáo Tống, chào cô."
Tống Tiểu Băng mặt đỏ ửng: "Hehehe... Nghe cũng hay phết."
Bạch Thục Hoa không nhịn được mà phì cười một tiếng.
Tống Tiểu Băng cố ý làm mặt nghiêm: "Cô giáo Bạch, cô đừng cười, tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy."
Bạch Thục Hoa cắn môi: "Ừm ừm."
Cô thật sự không dám há miệng nói chuyện, sợ tiếng cười sẽ lọt ra ngoài mất.
Tống Tiểu Băng cười tủm tỉm đáp trả: "Sau này em sẽ là giáo viên tiếng Anh cấp hai sao?"
Bạch Thục Hoa rất đắc ý: "Em muốn làm giáo viên đại học, quên không nói với chị, giáo viên đại học cũng nhàn lắm đấy."
Tống Tiểu Băng không hiểu: "Tại sao vậy?"
Bạch Thục Hoa nói: "Bởi vì sinh viên đã lớn rồi, rất biết tự giác hoc tập, không cần quản nhiều."
Tống Tiểu Băng thấy lời này quá đúng: "Nhưng giáo viên đại học chắc khó làm lắm."
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Điều đó là chắc chắn, cho nên dù thi đỗ đại học thì vẫn phải cố gắng học hành mới được."
Cô muốn làm cá ướp muối vẫn hơi khó.
Tống Tiểu Băng suy nghĩ lại suy nghĩ: "Vậy thì em vẫn làm giáo viên cấp hai đi."
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía trạm xe buýt, chỗ đó ngay tại ngã tư đường phố, không tính là quá xa.
Nhưng lúc này xe buýt không có nhiều chuyến, cả hai phải cứng đầu chịu lạnh mới lên được xe buýt.
Xe buýt bị gió lùa tứ phía còn chạy rất chậm, may mà đông người, chen chúc nhau cũng không lạnh lắm.
Bạch Thục Hoa và Tống Tiểu Băng không có chỗ ngồi, may có thể đứng ở một góc có chỗ bám tay, không tính là khó chịu.
Tống Tiểu Băng nhăn mũi: "Chen chúc thật, bình thường chị không thích đi xe buýt đâu."
Bạch Thục Hoa bám vào lưng ghế: "Người hơi đông."
Quan trọng là mùi cũng nhiều, cô còn thấy có người xách lồng gà lên xe, có hơi hăng mũi.
May mà bây giờ là mùa đông, nếu không thì mùi này còn kinh khủng hơn.
"Thục Hoa! Thục Hoa!...”
Bạch Thục Hoa quay đầu nhìn Tống Tiểu Băng, nhất thời không hiểu ý cô ấy.
Bị thúc khuỷu tay hai cái, cô mới thuận theo nhìn sang. Chỉ thấy một bàn tay thò vào trong cặp của một cô gái.