Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 431: D
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:01
Cô ta luyện mỗi chữ hai dòng, khoảng bốn mươi năm mươi lần.
Giống như học sinh tiểu học mới học chữ vậy.
“Cô ơi, cách này của cô hay thật đấy.” Bạch Thục Hoa khen ngợi.
Cô Tề cũng đã luyện tập một lúc, cổ tay hơi mỏi bèn dừng lại, cô ta xoay xoay cổ tay, làm động tác học được từ Bạch Thục Hoa: “Không phải em ra ngoài có việc sao?”
Bạch Thục Hoa đáp như chuyện đương nhiên: "Xong rồi ạ.”
Cô Tề đứng dậy: "Em dùng đi, hôm nay cô luyện tập đủ rồi, người già rồi, cổ tay cũng không chịu được nữa.”
Bạch Thục Hoa lập tức nịnh nọt: "Cô Tề trông trẻ trung thế này cơ mà, chúng ta mà đi cùng nhau, chắc chắn ai cũng nghĩ chúng ta là chị em đấy ạ.”
Cô Tề chỉ vào cô: "Bớt khéo miệng đi, cô không nuốt nổi đâu.”
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ ‘Hứ, phụ nữ mà, sao không kìm cái khóe miệng đang nhếch lên kia lại.’
Cô Tề đi làm việc khác, nhường máy đánh chữ lại, Thục Hoa cũng không khách sáo, tiếp tục dịch cuốn sách y học kia.
Gặp từ nào không biết thì tra cứu trước, thật sự không hiểu thì hỏi cô Tề.
Nhưng cô Tề cũng có lúc không chắc chắn, hai người sẽ thảo luận trước, nếu vẫn không tìm ra kết luận, vẫn có cách, cô Tề sẽ giúp đi hỏi các giáo viên khác.
Đây chính là đại học Bắc Kinh, nơi tập trung những học giả ưu tú thuộc mọi ngành nghề.
Mười mấy ngày sau đó đều như vậy, tiến độ dịch thuật của Bạch Thục Hoa khá khả quan.
Cô Tề đã lấy tất cả những gì cô dịch được để bên kiểm tra, nếu có chỗ nào chưa ổn thì có thể sửa ngay.
Cô Tề cũng đảm bảo, bên kia không dám giở trò, nếu làm mất uy tín, đại học Bắc Kinh sẽ không nhận đơn hàng của họ nữa.
Bạch Thục Hoa bỗng dưng cảm thấy rất hả hê, bây giờ bên A chưa có ‘Bảo bối hộ thân’, tự nhiên không thể làm ‘Cha’ được.
Ngược lại, những người biết tiếng Anh rất ít, đều là bên A cầu xin họ dịch.
Vì vậy cô Tề mới không coi trọng họ.
Không sao, vẫn còn nhiều lựa chọn lắm.
Bạch Thục Hoa hạ quyết tâm, nhất định phải tranh thủ những năm tháng ‘Bên B’ làm chủ sân nhà này kiếm vài món hời, chờ đến khi ‘Bố A’ ra đời, cô sẽ phủi tay không làm nữa, không thèm chấp.
Buổi tối trò chuyện, Bạch Thục Hoa lại bị các chị em trong ký túc xá ‘Bao vây.’
Tống Na lo lắng hỏi: "Út à, bây giờ em vừa ăn cơm xong là mất hút, rốt cuộc cô Tề có chuyện gì vậy?”
Tiêu Tiểu Vũ tò mò hơn: "Lần trước em còn úp úp mở mở chuyện đo giường với bọn chị, rốt cuộc khi nào thì nói cho bọn chị biết đây, làm chị cứ canh cánh trong lòng mãi.”
“Đúng đó, lần sau không được nói nửa chừng như vậy nữa, bứt rứt lắm đấy.” Trương Hồng Phương cố ý nói giọng hờn dỗi.
Bạch Thục Hoa không còn sợ nữa: "Em giúp cô Tề xử lý một số tài liệu, cô ấy nhận được rất nhiều bản dịch thuật chuyên ngành.”
Lời này đương nhiên là nửa thật nửa giả.
Ai bảo cô Tề sợ phiền phức, lại sợ sinh viên so bì, háo thắng, không cho cô nói thật chứ.
Vậy nên cô chỉ có thể bịa ra một lời nói dối thiện chí.
“Còn tại sao lại đo giường, mọi người cho em thêm hai ngày nữa, đợi đến khi tận mắt nhìn thấy hiện vật thì mọi người sẽ biết vì sao. Đi ngủ, đi ngủ, ai còn nói nữa là cún con đấy!”
Bạch Thục Hoa giả vờ ngáy khò khò.
Nhưng chỉ vài phút sau, cô đã thực sự ngủ thiếp đi.
Mỗi ngày của cô đều trôi qua không dễ dàng. Ngoài việc đi vệ sinh và uống nước trong giờ nghỉ, cô còn phải làm bài tập về nhà hoặc đọc và xem trước bài học.
Sau bữa tối, cô dồn hết tâm sức vào việc dịch thuật.
Đồng thời cũng cần tra cứu tài liệu, tích lũy kiến thức.
Đúng là hao tâm tốn sức thật, thế nên tối nào cô cũng ngủ ngon, suýt nữa là ngủ nhanh như cậu em họ Bạch rồi.
Nhưng mà lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô lại nghĩ đến Thẩm Đạc, lâu rồi không có tin tức gì, chủ nhật tuần này có nên đến xem sao không nhỉ.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lập tức đến.
Buổi trưa, lúc họ quay về ký túc xá thì thấy Thẩm Đạc đang bê chiếc bàn gỗ nhỏ đứng đợi ở dưới tòa nhà ký túc xá nữ.