Thập Niên 70: Cô Con Gái Ba Phải - Chương 471: D
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:04
Bạch Thục Hoa giải thích một câu: "Bọn em đang hợp tác làm ăn mà thôi.”
Thẩm Đạc đi tới chào hỏi từng người một.
Bạch Thục Hoa đợi anh chào hỏi xong mới hỏi: "Anh Thẩm Đạc, có việc gì vậy?”
Thẩm Đạc gật đầu: "Có chút việc.”
Tống Na rất thẳng thắn: "Vậy hai người nói chuyện đi, bọn chị đến căn tin trước đây.”
Bạch Thục Hoa cũng cảm thấy không thể trì hoãn mọi người, bèn xua tay: "Mọi người đi trước đi, nhớ giữ chỗ cho em nhé.”
Nhóm bọn họ lần lượt đáp: "Biết rồi.”
Vừa cười đùa vừa đẩy nhau đi.
Bạch Thục Hoa lẩm bẩm một câu: "Cười cái gì mà cười, kỳ quái.”
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Đạc: "Anh Thẩm Đạc, anh ăn sáng chưa?”
Thẩm Đạc lắc đầu: "Chưa.”
Bạch Thục Hoa lập tức nói: "Vậy chúng ta cũng đến căn tin đi.”
Chủ yếu là vì anh không thể vào ký túc xá.
Thẩm Đạc gật đầu: "Đi thôi, anh cũng đang thèm mì trộn dầu ớt ở căn tin.”
Bạch Thục Hoa cười đáp: "Vậy chúng ta ăn mì trộn dầu ớt.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Bàn gỗ nhỏ bán hết rồi, Nhị sư huynh vẫn đang đi thu mua gỗ cũ…”
Nói đến đây anh lắc đầu: "Không dễ thu mua chút nào, bây giờ có không ít người đi thu mua, mấy điểm phế liệu cũng bị người ta để ý rồi.”
Bạch Thục Hoa không hề bất ngờ: "Nhanh vậy sao.”
Cô còn tưởng có thể làm thêm một năm nữa.
Thẩm Đạc cũng thở dài: "Làm thì vẫn có thể làm, chỉ là số lượng lớn thì hơi khó.”
Vẫn là vấn đề nguyên liệu bị hạn chế.
“Anh và Nhị sư huynh đã bàn bạc rồi, nếu muốn làm thì chịu khó một chút, có thể đến những thành phố gần đây để tìm đồ cũ, chắc chắn vẫn có thể kiếm được.”
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Phiền phức quá. Anh Thẩm Đạc, anh có nghĩ đến việc này không, công việc kinh doanh này nhiều nhất chỉ có thể hưng thịnh thêm một hai năm nữa thôi.”
Thẩm Đạc không hiểu bèn nhìn Bạch Thục Hoa, đợi cô giải thích.
Bạch Thục Hoa nói: "Bàn gỗ nhỏ của chúng ta tuy là làm từ đồ cũ, nhưng anh và anh Chu đều làm rất tốt, chọn toàn bộ là gỗ xịn, được đánh bóng và sơn sửa cẩn thận, dùng mười năm tám năm cũng không lo hỏng, anh nói xem sinh viên khóa này sau khi dùng bàn gỗ nhỏ bốn năm có mang về nhà không?”
Nói đến đây cô lắc đầu: "Em nghĩ phần lớn sẽ không mang về đâu, trong nhà cũng không thiếu cái bàn nhỏ như vậy, hơn nữa mang theo khi đi xe cũng không tiện, cho nên khả năng lớn là sẽ bán lại cho các em sinh viên khóa dưới, nói cách khác sau này bán bàn gỗ nhỏ không chỉ có chúng ta và những người ăn theo chúng ta, mà chủ yếu chính là khách hàng của chúng ta.”
Thẩm Đạc tiếp lời: "Chúng ta không cạnh tranh lại được với họ đâu, giá của họ sẽ thấp hơn.”
Lời này nghe có vẻ lộn xộn, nhưng Bạch Thục Hoa hoàn toàn hiểu.
Cô nhún vai: "Cho nên công việc kinh doanh này chỉ có thể kết thúc sớm một chút.”
Thẩm Đạc có chút tiếc nuối: "Vậy sao…”
Bạch Thục Hoa nở nụ cười rạng rỡ: "Đừng nản lòng, công việc kinh doanh này không làm được nữa thì chúng ta có thể làm việc khác, còn nhiều cách để kiếm tiền lắm.”
Thẩm Đạc cũng không còn cách nào khác: "Chỉ có thể như vậy. Vậy chủ nhật này chúng ta gặp nhau chia tiền nhé.”
Bạch Thục Hoa rất nhiệt tình với việc chia tiền: "Được.”
Công việc kinh doanh này không thể làm lâu dài được, khiến cô có chút tiếc nuối.
Nhưng sự hợp tác của ba người vẫn rất vui vẻ, cũng không có gì khuất tất.
Thẩm Đạc lại muốn thở dài, lần chia tiền này, số tiền trong tay anh chắc đủ mua nhà rồi.
Nhưng sau khi mua nhà thì sao?
Anh và Tiểu Vũ đã quen với cuộc sống như thế này rồi, nếu quay lại như trước sẽ rất khó chịu.
Nhưng không mua nhà sao?
Anh có chút phân vân.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Bạch Thục Hoa nhận ra anh đang lơ đãng.
Thẩm Đạc không giấu giếm, trực tiếp nói ra điều anh đang phân vân: "Em Thục Hoa, em giúp anh chuyện này đi.”
Bạch Thục Hoa suýt nữa thì buột miệng nói ra việc mua nhà.
Nghĩ kỹ thì cũng không cần vội như vậy.
Bây giờ họ vẫn có chỗ ở.
Hơn nữa mấy năm nay giá nhà sẽ không tăng quá cao.