Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 274: Có Thù Tất Báo, A Xu

Cập nhật lúc: 13/09/2025 16:06

Cửu cô nương ngẩng đầu nhìn Tần Xu, giọng khinh thường: “Cô nằm mơ!”

“Vậy chúng ta cùng chờ xem.”

Tần Xu nói giọng trong trẻo, sạch sẽ, mang theo vẻ lạnh lùng.

Cô đứng dậy, đứng ngay bên cạnh Cửu cô nương, nhìn xuống đối phương với ánh mắt cao ngạo.

“Các người chỉ là lũ gián sống trong cống ngầm, thấy ánh sáng là ch·ết! Giết các người dễ như trở bàn tay.”

Đứng một bên, A Mộc Đề nhìn dáng đứng của Tần Xu, cùng ánh mắt không chút giận dữ của cô, lập tức hiểu ra, Tần Xu cố ý làm vậy, cố tình muốn chọc tức Cửu cô nương.

Quả nhiên, Cửu cô nương tức giận đến tái mặt, chửi ầm lên: “Đồ khốn! Chúng ta là những chiến sĩ trung thành, dũng cảm, có tinh thần hy sinh! Còn các người, lũ hạ đẳng, vĩnh viễn không bao giờ học được tinh thần đoàn kết!”

Trong lúc cô ta cuồng loạn gào thét, v·ết th·ương trên cổ bị nứt ra, m.á.u tươi thấm ướt lớp băng gạc.

Tần Xu khẽ vuốt bụng, bình thản định nghĩa: “Nói tới nói lui, cũng chỉ là một lũ ô hợp.”

Cửu cô nương như chịu sự sỉ nhục cực lớn, gầm lên giận dữ: “Chúng ta dũng cảm không sợ hãi! Tinh thần võ sĩ đạo đã khắc sâu vào mỗi một người trung thành, chúng ta là những kẻ báo thù không sợ s·inh t·ử!”

Tần Xu nhếch mép, ánh mắt như có thực chất, lướt qua từng tấc trên người Cửu cô nương, giễu cợt:

“Các người là những kẻ bại hoại khắc sâu trong tim mỗi người Hoa Hạ.”

“Trung thành ư? Từ xưa đến nay, xảo quyệt, đê tiện, vô liêm sỉ mới là nhãn mác của các người.”

“Các người mãi mãi chỉ là lũ chuột và gián hèn hạ, sống trong cống ngầm! Ra đường là bị người ta đánh!”

Cửu cô nương tức đến không chịu được, hai mắt trừng trừng nhìn Tần Xu, không thể thốt ra một lời nào.

“Phụt...!”

Bỗng nhiên, cô ta ngửa cổ phun ra một ngụm m.á.u tươi lớn.

Tần Xu đứng tại chỗ, thưởng thức bộ dáng Cửu cô nương bị tức đến ch·ết.

Trước đó, cô từng nói, Cửu cô nương muốn ch·ết, phải được cô cho phép.

Cứu người sống lại, rồi chỉ cần động môi, là có thể tức ch·ết người.

Khóe môi đỏ mọng của Tần Xu cong lên một nụ cười sảng khoái, nhìn làn sương m.á.u phun ra giữa không trung, nhỏ giọt xuống mặt đất, nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ mận. Cô cảm thấy không có gì sung sướng hơn thế.

Một người cảnh sát đá vào m.ô.n.g nhân viên y tế.

“Còn ngẩn ra làm gì, mau cứu người!”

Nhân viên y tế tròn mắt ngạc nhiên, bị đá một cú mới lồm cồm bò tới trước mặt Cửu cô nương.

Anh ta không vội cứu người mà trước tiên thử hơi thở của cô ta.

Nhân viên y tế ngẩng đầu nhìn mọi người, giọng nói run rẩy: “Cô ấy ch·ết rồi.”

Với lượng m.á.u đã mất, ai cũng biết là cô ta đã gần ch·ết.

Tần Xu chớp chớp đôi mắt quyến rũ, giọng vô tội: “Mọi người cũng thấy đấy, tôi muốn cứu cô ấy, nhưng cô ấy lại tự tìm ch·ết, còn sống sượng tự tức mình đến ch·ết, chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

Nói xong câu cuối, cô nhún vai, thở dài: “Trẻ tuổi như vậy, sao lại nghĩ quẩn thế chứ.”

Mấy người trong phòng nhìn chằm chằm Tần Xu với vẻ mặt phức tạp.

Họ đồng lòng thầm nghĩ — nếu cô nói ít đi vài câu, cô nương này đã không đến nỗi ch·ết vì tức.

Tần Xu phong tình hất mái tóc dài, thản nhiên nói: “Không có việc gì, tôi đi trước đây. Các anh cũng mau dọn dẹp đi, ghê quá.”

Cô bước qua th·i th·ể Cửu cô nương, lập tức đi về phía cửa phòng thẩm vấn.

Phía sau, A Mộc Đề nhắc: “Chị dâu, cây kim châm vẫn chưa lấy lại.”

Tần Xu không dừng bước: “Dính m.á.u của tiểu quỷ đó, tôi thấy bẩn.”

A Mộc Đề đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm cây kim châm vàng óng: “Bỏ đi thì tiếc quá, dùng nó đổi tiền cũng tốt.”

Tần Xu quay đầu lại nhìn anh ta, cười nói: “Ý hay đấy, nhưng phải nhớ rửa sạch sẽ.”

“Vâng!”

A Mộc Đề tung tăng lấy kim, dùng nước sát trùng có sẵn tại đó để lau sạch.

Trên đường trở về phòng họp, Tần Xu gặp một người không ngờ tới.

“Đồng chí Tần Xu!”

Một người đàn ông mặc đồng phục, nhìn thấy bóng Tần Xu từ xa đã gọi tên cô đầy thân thiết.

Tần Xu cũng nhìn thấy người đàn ông cầm quyển sổ ghi chép, đáy mắt ngạc nhiên rồi cười chào: “Cảnh sát Hình, lâu rồi không gặp.”

Hình Nghị nhìn chằm chằm cái bụng bầu tròn vo của Tần Xu, khóe môi giật giật hỏi: “Cô, lại mang thai nữa à?”

Mới hơn một năm không gặp, bụng của Tần Xu lại lớn hơn lần trước.

Tần Xu vuốt bụng, cười ngượng: “Bầu năm tháng rồi.”

A Mộc Đề nhìn chằm chằm cảnh sát Hình một lúc, mới nhận ra đây là tình địch của anh Lan, lập tức lộ ra vẻ mặt như sắp lâm đại địch.

Anh ta bước nhanh đến trước mặt: “Chị dâu, chắc anh Lan đang sốt ruột chờ, chúng ta vào trong trước đi?”

“Được!” Tần Xu gật đầu, chào Hình Nghị: “Tôi có việc bận, gặp lại sau.”

Hình Nghị đứng yên tại chỗ, dõi theo A Mộc Đề bảo vệ Tần Xu đi vào phòng họp, rồi bước lên.

“Báo cáo!”

Giọng nói lớn và vang dội khiến mọi người trong phòng họp đều nhíu mày.

A Mộc Đề và Tần Xu quay đầu nhìn Hình Nghị, đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị, không chút biểu cảm của anh ta.

Điền Lập Vĩ, người ngồi ở vị trí chủ tọa, thấy Hình Nghị thì cười thân thiết: “Tiểu Hình tới rồi, thẩm vấn Hoàng Bưu thế nào?”

Hình Nghị liếc mắt nhìn Tạ Lan Chi, người ngồi bên cạnh Điền Lập Vĩ, dáng ngồi thong dong, trầm mặc và điềm tĩnh. Khí chất kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong cốt cách của cậu ta.

Tên con cưng sinh ra trong gia đình cao quý này.

Từ đầu đến cuối, Tạ Lan Chi không thèm nhìn anh ta một cái.

Hình Nghị thu lại ánh mắt, giơ quyển sổ trong tay lên trước mặt Điền Lập Vĩ, thái độ cung kính báo cáo: “Lời khai thẩm vấn ở đây, nghi phạm Hoàng Bưu đã thừa nhận, hắn và một người phụ nữ Nhật Kiều tên Tiểu Cửu, đã hợp tác khống chế Phó bí thư Thích, lợi dụng thông tin sai lệch để tuyên bố ra ngoài rằng Phó bí thư Thích là ô dù của chúng...”

Chưa đợi Hình Nghị nói hết, nụ cười trên mặt Điền Lập Vĩ đã tắt ngúm, giọng trầm xuống hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

Hình Nghị nhìn thẳng phía trước, thái độ đúng mực: “Trong quá trình thẩm vấn, có Lạc Sư của bộ đội 963, chỉ huy tối cao không quân, cùng tướng lãnh lục quân cùng tham dự. Mỗi chữ Hoàng Bưu khai đều được tôi và đồng sự ghi chép rõ ràng, làm ba bản, không dám có bất kỳ sơ suất nào.”

Vẻ mặt Điền Lập Vĩ trở nên khó coi, lén liếc mắt nhìn Tạ Lan Chi, người đang ngồi điềm nhiên bên cạnh.

Lạc Sư của bộ đội 963, chỉ huy tối cao không quân, tướng lãnh lục quân cùng tham dự?

Mấy lão già nắm trong tay quân quyền này, rõ ràng là đến để chống lưng cho Tạ Lan Chi!

Tần Xu đi tới trước mặt Hình Nghị, chỉ vào quyển sổ của anh ta, hỏi: “Tôi có thể xem không?”

Hình Nghị nghĩ đến thân phận hiện tại của Tần Xu, đưa quyển sổ qua.

Tần Xu từng chữ từng chữ lật xem, từ một loạt tên các loại thuốc cấm, cô tìm thấy một tên thuốc quen thuộc.

“Lại là Khang Nạp Khăn Hắn Định.”

Tai của Tạ Lan Chi thính nhạy, nghe được Tần Xu lẩm bẩm. Cậu hỏi với giọng điệu thong dong: “A Xu đang nói gì vậy?”

Tần Xu cầm quyển sổ đi về phía Tạ Lan Chi, chỉ vào những loại thuốc cấm trên đó.

“Khang Nạp Khăn Hắn Định, và mấy loại thuốc này đều là thuốc cấm. Chúng được pha trộn với nhau, không chỉ gây nghiện mà còn làm người ta thần trí không rõ, mê man. Gần như là nói gì nghe nấy.”

Tạ Lan Chi liếc mắt nhìn Điền Lập Vĩ, ý tứ ám chỉ: “Anh Minh Uy bị người ta khống chế, vậy mà Bí thư Điền không hề hay biết gì sao?”

Vẻ mặt Điền Lập Vĩ nặng trĩu, anh ta gạt đi: “Phó bí thư Thích thường xuyên câu ba ngày, phơi lưới hai ngày. Tôi thì bận rộn với việc giải tỏa mặt bằng, quy hoạch và thiết kế khu thương mại phía Nam Vân Quyến, lại còn phải lo dự án đường cao tốc Kinh Quyến, làm gì có thời gian để ý đến đời sống cá nhân của Phó bí thư Thích.”

Tạ Lan Chi như tán đồng với cách nói đó, ngầm gật đầu: “Là tôi hiểu lầm chú Điền, Vân Quyến có nhiều việc như thế đều đổ dồn lên vai chú, thực sự là quá vất vả.”

Điền Lập Vĩ khiêm tốn đáp: “Không vất vả, không vất vả. Có thể làm việc cho Vân Quyến, giúp kinh tế địa phương phát triển ổn định, đời sống người dân được nâng cao, là việc tôi không thể chối từ!”

Tạ Lan Chi là người đầu tiên đứng lên: “Chú đã vất vả như vậy, là phận vãn bối, tôi không nên quấy rầy nữa, xin phép về trước.”

Điền Lập Vĩ vội vàng đứng lên tiễn người: “Được, tôi tiễn cháu và cháu dâu.”

Tạ Lan Chi đỡ cánh tay Tần Xu, đi về phía cửa phòng họp. Khi đi ngang qua Thích Minh Uy, người đang mồ hôi ướt đẫm khắp người, hai vợ chồng dừng lại.

Tạ Lan Chi liếc mắt nhìn Thích Minh Uy đang không thể mở miệng, ánh mắt cầu xin.

Cậu rũ mắt hỏi Tần Xu: “A Xu, có thể rút kim ra không?”

“Được!”

Tần Xu rút kim thuần thục, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành.

Tạ Lan Chi phân phó: “A Mộc Đề, cậu đỡ Phó bí thư Thích, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, anh Lan…”

A Mộc Đề đi tới bên cạnh Thích Minh Uy, đỡ người đang chân tay nhũn ra bước ra ngoài.

“Khoan đã!”

Giọng Điền Lập Vĩ cản lại từ phía sau.

Tạ Lan Chi từ từ quay đầu, vẻ mặt nho nhã, giọng trong trẻo cười hỏi: “Chú Điền còn có việc gì?”

Điền Lập Vĩ lấy vẻ công vụ: “Thích Minh Uy các cậu không thể mang đi, cậu ta phải ở lại để phối hợp điều tra.”

Nụ cười của Tạ Lan Chi không giảm, nhưng ánh mắt không còn ý cười: “Chuyện này e là khó làm theo ý chú.”

Điền Lập Vĩ lắc đầu, dựa vào vai vế, dùng giọng dạy dỗ: “Lan Chi, cháu không phải là thành viên trong cơ quan làm việc ở Vân Quyến, không hiểu thủ tục phức tạp thế nào. Ý nghĩ của các cháu trong quân đội đơn giản, không giống chúng ta, mỗi bước đi đều phải theo thủ tục, không phải là những gì các cháu dùng vũ lực làm hỏng mọi chuyện...”

Tần Xu nhìn về phía Điền Lập Vĩ, người đang tươi cười và dựa vào tuổi tác để lên mặt, trong đôi mắt lạnh lùng của cô lóe lên một tia tức giận.

Nói đi nói lại, anh ta chẳng phải là nói vòng vo, rằng Tạ Lan Chi đầu óc đơn giản, chỉ giỏi chân tay sao.

Tạ Lan Chi vẫn cười hiền lành, nhưng một câu của cậu đã làm Điền Lập Vĩ biến sắc.

“Chú Điền, lúc đến đây, cháu nhận được điện thoại của bác Thích, ông ấy bảo cháu phải đích thân đưa anh Minh Uy về Kinh Thành.”

Điền Lập Vĩ cau chặt mày, như gặp phải chuyện khó giải quyết.

Một lát sau, anh ta khẽ thở dài: “Vậy à, quay đầu lại tôi sẽ nói với nhạc phụ (lão Khương) một tiếng. Chuyện ở đây quá phức tạp, mọi người không nên hiểu lầm, lại gây ra mâu thuẫn không hay.”

Đôi mắt tĩnh lặng như hồ sâu của Tạ Lan Chi nhìn chằm chằm Điền Lập Vĩ, biết rằng anh ta đang chột dạ và sợ hãi.

Điền Lập Vĩ thực sự không có gan động đến người nhà họ Thích.

Nhưng hành vi mặc kệ này của anh ta, không nghi ngờ gì là đồng lõa với những kẻ hãm hại kia.

Tạ Lan Chi khẽ gật đầu: “Vậy chúng tôi xin cáo từ.”

Ngoài cửa cục cảnh sát.

Tần Xu vừa ngồi vào ghế sau, Thích Minh Uy bị người ta đẩy mạnh vào trong xe. Ngay sau đó là Tạ Lan Chi, người có dáng cao và chân dài.

Vừa lên xe, cậu đã dùng một chiếc còng tay không biết lấy từ đâu, còng chặt Thích Minh Uy lại.

“Ngứa quá! Toàn thân tôi ngứa quá!”

“Thuốc, cho tôi thuốc, chỉ một viên thôi...”

“Không! Cho tôi nửa viên cũng được, tôi ngứa ch·ết mất!”

Thích Minh Uy vừa lên xe đã không còn là chính mình, toàn thân run rẩy không ngừng.

Tạ Lan Chi nghiêm giọng cảnh cáo: “Trước khi về đến nhà không được lên cơn, nếu không tôi ném cậu xuống xe!”

Tần Xu thấy Tạ Lan Chi dùng thủ đoạn thô bạo như vậy, làm Thích Minh Uy ý thức không còn tỉnh táo, cổ tay bị còng đã bị thương.

“Một mũi kim là có thể giải quyết, sao cậu lại để anh ấy phải chịu khổ như thế.”

Cô lấy kim châm từ ống tay áo ra, chuẩn bị châm cho Thích Minh Uy dễ chịu một chút, nhưng bị một bàn tay chặn lại.

Ngón tay thon dài, gân guốc của Tạ Lan Chi bao phủ lên mu bàn tay Tần Xu.

“Anh ta còn lý trí, cứ để anh ta ghi nhớ nỗi đau này, sau này mới chừa được!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.