Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 381: Bốn Tiểu Ma Vương, Thiếu Gia Tạ Yêu Ai Yêu Cả Lối Đi
Cập nhật lúc: 17/09/2025 04:04
Tạ Lan Chi nghe được thành phần chính của mấy chai rượu thuốc, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt không mấy thiện chí nhìn chằm chằm Điền Lập Vĩ. “Tấm lòng của ông tôi xin nhận, còn mấy chai rượu thuốc này, ông giữ lại mà uống đi.” Cơ thể anh không có bất cứ vấn đề gì, không cần phải uống mấy thứ bổ thận này!
Nụ cười Điền Lập Vĩ không đổi, làm mặt quỷ với Tạ Lan Chi: “Cháu rể, đây đều là bảo bối có tiền cũng không mua được, hơn nữa cũng không phải cho cháu uống, Thống soái Tạ lớn tuổi rồi, luôn có nhu cầu về mặt này.”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Lan Chi như tuyết mùa đông tan ra, nở rộ một nụ cười rạng rỡ đầy mê hoặc. Anh duỗi tay nhận lấy mấy chai rượu thuốc, nói đầy ẩn ý: “Tôi xin nhận cho gia phụ, đa tạ chú Điền đã quan tâm đến ông ấy.”
“Nên mà, nên mà...” Nụ cười trên mặt Điền Lập Vĩ cũng sâu hơn.
Tạ Lan Chi nhướn mày đánh giá ông ta, sâu trong đáy mắt giấu đi vài phần vui sướng khi người gặp họa. “Tôi và A Xu đi trước, chú Điền xin dừng bước.”
“Được!”
Tần Xu mãi đến khi ngồi trên xe, vẫn không hiểu Tạ Lan Chi vì sao lại nhận mấy chai rượu thuốc kia. Cô nhìn người đàn ông với tư thái nho nhã khiêm tốn, hỏi ra nghi hoặc trong lòng. “Sức khỏe của ba rất tốt, hai năm trước thuốc bổ đã giúp cơ thể ông ấy hồi phục đến trạng thái đỉnh cao, không cần dùng rượu thuốc, anh chắc chắn ba uống vào sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tạ Lan Chi phát ra tiếng cười khẽ dễ nghe từ trong cổ họng, khuôn mặt thanh nhã treo nụ cười lả lơi, ngữ khí đầy suy ngẫm: “Uống thì không thể nào uống được, bất quá tôi rất mong chờ cảnh Điền Lập Vĩ vỗ m.ô.n.g ngựa sai, ba bị tức đến dậm chân.”
Tần Xu cạn lời: “... Anh ấu trĩ quá.”
Tạ Lan Chi nắm tay cô thưởng thức, khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt: “Điền Khải tuy vì em mà giữ được mạng, cũng không bị nghiện thuốc hủy hoại, nhưng Điền Lập Vĩ vẫn đối nghịch với tôi trong công việc, nhìn ông ta không thoải mái là tôi tâm trạng lại vui vẻ.”
Lúc này, Tạ Lan Chi không còn là vị công tử nho nhã lễ độ khiêm tốn trước mặt người khác, mà trở nên ấu trĩ và chân thật.
Đầu ngón tay Tần Xu gãi gãi lòng bàn tay anh: “Anh đúng là, một bụng ý nghĩ xấu xa, ba chắc chắn sẽ mắng c·hết Điền Lập Vĩ.”
Tạ Lan Chi tâm trạng rất tốt nói: “Không chỉ thế, theo tính tình của ba, phỏng chừng còn sẽ gây sự đến nhà họ Khương.”
Tần Xu bỗng nhiên có chút đồng tình với Điền Lập Vĩ, tặng quà mà còn bị hai nhà mắng. Sự đồng tình trong lòng cô, có một chút, nhưng không nhiều lắm. Nghĩ đến cảnh Điền Lập Vĩ bị mắng, Tần Xu cười chui vào lòng Tạ Lan Chi: “Ha ha ha... Anh thật là quá xấu xa rồi, nhưng mà em thích!”
Tạ Lan Chi thuận thế ôm người vào lòng, ngửi thấy mùi hương thanh khiết từ vợ, lộ ra vẻ mặt thư thái và thỏa mãn.
________________________________________
Kinh thành, Tạ gia.
Tạ phu nhân đứng ở cửa, kéo chiếc áo choàng trên người, tầm mắt lướt qua sân vườn phủ một lớp tuyết ra bên ngoài. Cô ấy vẻ mặt sốt ruột hỏi: “Không phải nói xe đã vào sân, sao vẫn chưa thấy bóng người?”
Tạ phụ khoác áo choàng lên người Tạ phu nhân, trấn an nói: “Người đã đến rồi, không kém mấy phút này, chờ thêm chút nữa.” Người đàn ông gần 60 tuổi, khí sắc hồng hào, đầu đầy tóc đen, vẻ mặt rạng rỡ, nhìn giống như mới ngoài 40.
Tạ phu nhân trừng mắt nhìn ông ấy, giận dỗi nói: “Lâu như vậy không gặp con trai, ông một chút cũng không nhớ nó sao.”
Tạ phụ mắt hổ hơi trợn, lên tiếng biện giải: “Ta chỉ có một đứa con trai như thế, sao có thể không nhớ!”
Đôi mắt đẹp của Tạ phu nhân hơi mở, lên án: “Ông hung tôi!”
Tạ phụ lập tức lúng túng, vội vàng khép nép dỗ dành: “Bà xã tôi không hung bà, là tôi không tốt, nói chuyện giọng hơi lớn.” Vị Thống soái Tạ uy phong lẫm lẫm bên ngoài, dỗ dành vợ lại thuận buồm xuôi gió, chẳng hề quan tâm đến hình tượng.
Tạ phu nhân kiêu ngạo quay đầu đi, không thèm phản ứng ông ấy.
Tạ phụ vây quanh cô ấy xoay: “Bà xã, đừng giận, tôi đảm bảo không nói lớn tiếng nữa. Bà cũng đừng nhớ nhung thằng nhóc thối Lan Chi kia, nó hiện tại có vợ là quên chúng ta rồi, rời Kinh thành lâu như thế, trừ việc công thì chưa bao giờ gọi điện cho tôi.”
Tạ phu nhân châm chọc nói: “Đó là ông, con trai và con dâu mỗi mấy ngày đều gọi điện cho tôi.”
Tạ phụ thầm nghĩ, đó là vì họ muốn có con.
“Đến rồi, đến rồi!” Quyền thúc đứng ở cổng lớn, giọng kích động mà cất cao.
Hai mắt Tạ phu nhân sáng lên, dẫm lên đôi giày da nhỏ chạy xuống bậc thang.
Tạ phụ đuổi theo phía sau, giọng lo lắng nhắc nhở: “Bà xã! Bà đi chậm lại! Cẩn thận mặt đất trơn trượt!”
Một chiếc xe việt dã bộ đội đầy khí phách, dừng lại ở cửa nhà họ Tạ, cửa xe phía sau được mở ra. Chân đi giày da của Tạ Lan Chi bước ra, để lộ đôi chân dài nghịch thiên.
Tạ phu nhân trực tiếp lao đến: “Chi Chi! Mẹ nhớ c·hết con!”
Tạ Lan Chi chịu đựng ánh mắt ghen tuông của Tạ phụ, đỡ Tạ phu nhân mới vừa tròn 50 tuổi. Tạ phu nhân nhìn người con trai khí chất trở nên trầm ổn, vẻ vui mừng trên mặt biến mất, đau lòng nói: “Gầy rồi, còn đen nữa, con ở Vân Quyến có phải rất vất vả không?”
“Cũng tạm, cảm thấy cuộc sống rất phong phú.”
Tạ Lan Chi an ủi xong mẹ, xoay người đỡ Tần Xu xuống xe. Khuôn mặt nhỏ của Tần Xu ửng hồng, thoải mái hào phóng mà gọi: “Ba mẹ, chúc mừng năm mới ạ.”
Tạ phu nhân nhìn thấy con dâu, liền vứt con trai ruột ra sau đầu: “Nhìn khuôn mặt nhỏ này đều lạnh đỏ rồi, mau vào phòng, vào nhà!”
Mẹ chồng và con dâu tay trong tay đi vào nhà, bỏ lại Tạ phụ và Tạ Lan Chi ở ngoài cửa. Tạ phụ đánh giá khí độ đại biến của Tạ Lan Chi, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, nhưng miệng lại không khách khí: “A, địa vị của mày ở nhà càng ngày càng không tồn tại.”
Tạ Lan Chi nhướn mày phản công: “Địa vị của con có kém hơn nữa, cũng xếp trước mặt ông.”
Tạ phụ như một người cha bình thường, thổi râu trừng mắt lên án: “Thằng nhóc mày sinh ra chính là khắc tao!”
“Sao lại thế, con vẫn rất hiếu thảo với ông mà.” Tạ Lan Chi nói qua loa, xoay người lấy ra mấy chai rượu thuốc từ trong xe. “Đây là rượu thuốc bổ thân thể cho ông, ông ăn cơm thì uống một ly.”
Tạ phụ lập tức mày mày hớn hở, con trai về nhà còn mang quà cho mình, cái tấm lòng hiếu thảo này khó có được. Ông ấy không ngừng gật đầu: “Cũng được, coi như mày có chút hiếu thảo.”
Tạ phụ cười tủm tỉm nhận lấy rượu thuốc, câu nói tiếp theo của Tạ Lan Chi làm ông ấy thiếu chút nữa vứt cả rượu ra ngoài.
“Đây không phải lòng hiếu thảo của con, là Bí thư Điền nhớ thương ông, sợ ông sức khỏe không tốt, cố ý chuẩn bị rượu thuốc hổ tiên, lộc tiên, xà tiên để hiếu kính ông.”
Bàn tay Tạ phụ đang xách chai rượu, run a run, tức giận đến cả người đều run rẩy. Tạ Lan Chi thấy không ổn, nháy mắt với bà Hoa tẩu vừa xuống xe, sải bước chân dài rời đi.
“Thằng nhóc thối, đứng lại đó cho tao!” Tạ phụ xách chai rượu trên tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Lan Chi, giận không thể át mà gầm nhẹ.
Bước chân Tạ Lan Chi càng nhanh hơn vài phần: “Điền Lập Vĩ nói mấy chai rượu kia, có tiền cũng không mua được, ông cứ từ từ mà thưởng thức uống thêm mấy chén.”
“Hỗn xược! Hỗn xược!” Tạ phụ tức giận đến dậm chân.
________________________________________
Trong phòng.
Tạ Lan Chi vừa vào phòng, liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ. “Mẹ, mẹ!” “A a a!” “Y nha y nha!” “Mẹ! Ôm, ôm một cái!”
Bốn tiểu tử thối, hai đứa nằm trong xe đẩy trẻ em, một đứa được Tần Xu ôm vào lòng, một đứa ngồi trên sofa, vươn hai cánh tay cầu xin Tần Xu ôm.
Tạ Lan Chi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, trái tim nhất thời mềm nhũn. Anh sải bước tiến lên, bế đứa con trai thứ hai là Tạ Thần Nam đang ngồi trên sofa. “Ba!”
Tạ Lan Chi hôn một cái lên con trai, đổi lấy tiếng la oai oái của Tạ Thần Nam. "Cắt! Oa oa oa -!"
Tạ Thần Nam giả vờ khóc, đôi mắt nhỏ chớp chớp nhìn về phía Tần Xu.
Tạ Lan Chi khẽ nhướng mày, xách gáy con trai, đưa đến trước mặt Tần Xu. “Thằng nhóc này không biết theo ai, nhỏ như thế mà đã có tâm địa rồi.”
Tạ phu nhân thấy hành vi thô bạo của anh, lo lắng xông lên: “Làm gì có ai ôm con như vậy! Tôn tử ngoan của bà!”
Tần Xu cũng ánh mắt không thiện chí nhìn chằm chằm Tạ Lan Chi, cười như không cười nói: “Con của anh, trừ theo anh thì còn có thể theo ai?”
Tạ phu nhân ôm cháu trai, phụ họa nói: “Giống y như anh, từ nhỏ đã có chủ kiến.”
Tạ Lan Chi thấy mẹ và vợ đều bênh con trai, xoay người đi xem hai đứa con trai út là Tam thiếu và Tứ thiếu đang nằm trong xe đẩy nhỏ. Hai đứa bé sắp tròn tháng, đôi mắt đen láy trong veo liên tục chớp chớp, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Anh duỗi tay định bế con, phía sau truyền đến tiếng gọi non nớt. “Ba ba!”
Tạ Lan Chi động tác cứng đờ, không thể tin được nhìn đứa con trai lớn Tạ Đông Dương đang nằm trong lòng Tần Xu. “Con trai, gọi lại một tiếng!”
Tạ Đông Dương làm bộ bán manh nghiêng đầu, nhìn Tạ Lan Chi cười khúc khích.
Tần Xu véo tay Tạ Đông Dương, dịu dàng dỗ dành: “Dương Dương, gọi lại một tiếng ba ba.”
Tạ Đông Dương rất ngoan, lại gọi một tiếng: “Ba ba -”
Nghe được tiếng gọi non nớt trong trẻo của con trai, cảm xúc Tạ Lan Chi dâng trào như nước ngầm trong cơ thể, trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn lộ ra nụ cười rạng rỡ không thể kiềm chế. Anh sải bước tiến lên, duỗi tay nhận lấy con trai lớn: “Dương Dương, gọi lại tiếng ba ba.”
Lần này Tạ Đông Dương không gọi, mắt mong mỏi nhìn Tần Xu đang ôm em trai Tạ Thần Nam. Hắn ủy khuất, mở ra hai cánh tay nhỏ: “Mẹ, ôm-”
Tạ Lan Chi biết con trai lớn thích s.ú.n.g ống, tháo khẩu s.ú.n.g đang đeo trên người xuống, một tay tháo băng đạn, đưa đến trước mặt Tạ Đông Dương. Anh dỗ dành: “Con trai gọi lại ba ba, ba cho con s.ú.n.g đồ chơi.”
“Ba ba! Ba ba -!!”
Tạ Đông Dương nhìn thấy súng, hai mắt sáng lên, liên tiếp gọi mấy tiếng ba ba, phát âm rõ ràng, chuẩn xác.
Tạ Lan Chi nhét khẩu s.ú.n.g vào lòng con trai, cúi đầu hôn một cái. “Con trai ngoan, giỏi lắm!”
Tạ Đông Dương bị khẩu s.ú.n.g thu hút sự chú ý, không khóc không làm loạn. Sau khi bị hôn, hắn ghét bỏ dùng cánh tay nhỏ cọ cọ chỗ bị hôn.
Bị ghét bỏ, Tạ Lan Chi cười mắng: “Thằng nhóc thối!”
“Hừ -” Tạ Đông Dương ngay cả ngẩng đầu cũng không, hừ một tiếng, giống hệt Tần Xu khi giận dỗi.
Trái tim Tạ Lan Chi tê dại, yêu ai yêu cả lối đi, lại hôn con trai một cái.
Lúc này, Tạ phụ xách theo mấy chai rượu bổ thận, tức đến hộc m.á.u xông vào phòng khách. “Mau gọi điện thoại đến Vân Quyến, ta muốn trực tiếp gặp Bí thư Điền!”
Tạ phu nhân nhìn bạn đời đầy giận dữ, theo bản năng nhìn Tạ Lan Chi: “Chi Chi, con lại chọc giận ba con?”
Tạ Lan Chi vẻ mặt thanh nhã thản nhiên, thong thả ung dung nói: “Không phải con, là có người lo lắng đến cuộc sống của ba mẹ, tặng một phần đại lễ.”
Bên này, Tạ phụ đã liên lạc được với Điền Lập Vĩ: “Nghe nói ông tặng cho tôi mấy chai rượu?”
Không biết bên kia nói gì, Tạ phụ giống như bị châm ngòi, trực tiếp nổ tung. “Ông cần gì phải lo lắng cho tôi?! Tâm tư đều đổ vào những chuyện ngang trái, khắp nơi lươn lẹo, không làm việc đàng hoàng, lòng tham vì lợi ích mạnh mẽ...”
Tạ phụ mắng một trận xong, giọng nói vừa chuyển: “Nghe nói ở Vân Quyến ông không ít lần gây trở ngại cho con trai tôi? Tôi còn chưa tìm ông, ông lại tự mình đưa đến cửa. Lão Khương nói ông năm sau về Kinh thành, quay đầu lại chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, tại sao con trai xuất sắc như vậy của tôi, đến Vân Quyến lại bị ông xem thường như thế!”
Tạ phụ nói xong, kết thúc cuộc gọi, lại gọi đi một cuộc điện thoại khác. Điện thoại vừa được kết nối, Tạ phụ cười nhưng không phải cười nói: “Huynh đệ, người của nhà họ Khương các ông thực sự có tiền đồ, nhàn rỗi đến mức bắt đầu quan tâm đến cuộc sống ban đêm của tôi, biếu tôi cái thứ rượu tiên chó má gì đó! Thế nào? Tôn tử của tôi đều có bốn đứa, còn muốn sinh thêm một thằng con trai nữa sao?”
