Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 17: Đăng Ký Đi Vùng Thiên Tai
Cập nhật lúc: 17/11/2025 15:48
Cố Cẩn trừng lớn mắt nhìn cô, cô bị người ta bắt nạt, hắn ra mặt thay cô, vậy mà cô lại bình tĩnh đến thế, còn quay lại hỏi hắn tức giận làm gì?
Câu này khiến lửa giận trong lòng Cố Cẩn lại bùng lên thêm một bậc: “Xem ra, là tôi lo chuyện bao đồng rồi?”
Tần Du tránh ánh mắt hắn, tự giễu cười cười: “Anh trượng nghĩa như vậy, ra tay giúp đỡ. Sẽ làm tôi cảm thấy, anh đối với tôi thật ra cũng không phải là không có cảm giác. Anh đừng nói với tôi, trong lòng anh cũng có tôi, thấy tôi bị bắt nạt nên không chịu được nhé? Chẳng lẽ, anh luyến tiếc không muốn ly hôn với tôi?”
Cố Cẩn càng kinh ngạc hơn.
Cô ở trước mặt hắn thì nói năng lanh lẹ, câu nào câu nấy đều khiến hắn nghẹn họng không nói tiếp được, thế nào mà lúc bị người khác bắt nạt thì lại không nói được một lời!
“Ha ha! Tần Du, sức tưởng tượng của cô càng ngày càng phong phú đấy! Tôi không chịu được khi thấy cô bị bắt nạt? Luyến tiếc không muốn ly hôn? Chỉ với cái dạng hèn mạt của cô, sau này có bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t thì cũng đáng đời! Tôi thật đúng là đổ tám kiếp mốc, mới dính dáng đến cô! Phiền cô, sau này làm ơn che cái mặt của cô cho kỹ vào, đừng có ra ngoài làm mất mặt nữa!”
Cố Cẩn gầm lên với Tần Du, hắn không bao giờ ngờ được, Tần Du lại có thể nghĩ về hắn như vậy!
Mà Tần Du nghe hắn nói thế, ngược lại lại thở phào một hơi.
Cố Cẩn vẫn là Cố Cẩn của trước kia, hễ nổi giận, là sẽ mắng cô ngu, hèn, làm mất mặt hắn, làm mất mặt tổ tông nhà hắn! Tần Du nghĩ, hắn vẫn là hắn, chưa từng thay đổi.
Thật ra, trạng thái lý tưởng nhất, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tần Du dứt khoát xoay người, dọn lại cái ghế dài bên chân, bắt đầu tiếp tục thu dọn việc nhà.
So với cơn tức giận trời long đất lở của Cố Cẩn, cô lại càng bình tĩnh và thản nhiên.
“Nóng giận hại gan, anh không cần phải tức giận như vậy. Nếu đã không có quan hệ, vậy anh cứ bình tĩnh một chút, tôi bị bắt nạt hay không, đều là chuyện của tôi. Tôi đã quyết định tạm thời cùng anh nước sông không phạm nước giếng, sau này đợi thời cơ thích hợp chúng ta sẽ ly hôn. Vừa rồi, những lời đó, tôi cũng chỉ là đùa anh thôi.”
“…” Cố Cẩn.
Cô đùa hắn?
Cô coi Cố Cẩn hắn là cái gì?
Tần Du nhanh nhẹn quét nhà, lau bàn, không thèm để ý đến Cố Cẩn nữa.
Làm xong việc nhà, Tần Du dựng cái chổi vào góc sân, tính ra ngoài cửa tìm đội trưởng đội sản xuất đăng ký đi vùng thiên tai.
Đời trước không đi vùng thiên tai, cũng không cho Cố Cẩn đi, dẫn đến người trong thôn dị nghị nhà họ như vậy, cũng làm mẹ cô một thời gian dài không dám ngẩng đầu.
Đời này, cô nhất định phải đi.
…
“Cái đám này! Lúc làm việc, thiếu một công điểm cũng la oai oái, bây giờ cho gấp đôi công điểm thì không một ai thèm tới! Thấy chúng ta như thấy ôn dịch!”
Tần Du còn chưa đi đến trụ sở công xã, đã nghe thấy giọng nói oang oang của đội trưởng.
Đội trưởng công xã tên là Tần Chấn Bân, hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, giọng nói ồm ồm, ngày thường ít khi nói cười, luôn nghiêm mặt, lúc mắng người khiến người ta thấy đặc biệt sợ hãi, cũng chính vì vậy mà ông ta ở công xã rất có uy tín.
Đi một vòng trong thôn mà không tìm được một người nào đi cứu tế vùng thiên tai, ông ta đang bốc hỏa.
Tần Du lập tức đi tới trước mặt ông ta.
Tần Chấn Bân nhíu mày, càng bực bội hơn, nói giọng dằn xuống: “Tần Du cô làm gì đấy, cản đường tôi làm gì? Đi làm việc của cô đi! Đừng gây thêm phiền phức!”
Giọng điệu không tốt.
Mang theo sự bực bội rõ rệt.
Nhưng Tần Du lại không bị dọa sợ, cô cười với ông ta, nói: “Chú, cháu tìm chú!”
Tần Chấn Bân nhíu mày càng chặt, trong lòng giật thót một cái, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Du Nhi à, bên này chú đang có việc gấp! Chuyện của vợ chồng son các cháu, tạm thời chú không có thời gian xử lý, cháu xem…”
