Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 96: Đang Học Thật
Cập nhật lúc: 17/11/2025 15:57
Tần Du lên trại heo, thu gom số tương vịt muối đã làm xong, tối nay xử lý thêm một chút, sáng mai là có thể đem ra trấn bán.
Trở lại sân, cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Làm một chén tiết vịt om nội tạng, một chén lòng vịt xào, một đĩa sườn hầm khoai tây, còn có một món rau xanh và canh trứng gà thịt nạc.
Bốn món ăn vừa bưng lên bàn, cô liền nghe thấy tiếng Lương Quân ngoài sân.
“Trời ạ, Mã Vang, mặt cậu sao thế kia? Như đầu heo, còn t.h.ả.m hơn cả tớ?”
Tần Du nhìn ra ngoài sân, lại là Mã Vang tới.
Mã Vang không thèm để ý đến Lương Quân.
“Mã Vang, nói tớ nghe xem. Có phải cậu cũng vì theo đuổi cô nương nào trong công xã nên bị đ.á.n.h không?” Lương Quân trêu ghẹo cười hỏi.
Vốn tưởng mình đã t.h.ả.m lắm, nhìn thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của Mã Vang, cậu ta lập tức tìm được sự an ủi.
Mã Vang vẫn không để ý đến Lương Quân, ánh mắt dừng ở chỗ Cố Cẩn, gọi một tiếng “Cố ca.”
Cố Cẩn ngẩng đầu nhìn cậu ta, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng nào, không đáp lại, cũng không nói lời nào.
Thái độ không nóng không lạnh của anh khiến cả sân chìm trong không khí ngượng ngùng.
Mã Vang nắm tay hơi siết chặt.
Lý Vệ Dân mày cũng hơi nhíu lại, Cố Cẩn không phản đối Mã Vang tới, nhưng thái độ hiện tại, lạnh lùng như vậy, anh ta cũng rất khó xử.
Lương Quân vốn định khuấy động không khí, nhưng rõ ràng là không khuấy động nổi.
Cậu ta chỉ có thể sụt sịt mũi, nói, “Đồ ăn thơm quá! Tay nghề của chị dâu là số một, mau ăn thôi.”
Cố Cẩn là người đầu tiên đứng dậy, đi vào bàn ăn, nói một câu, “Nhanh lên!”
Lý Vệ Dân vội vàng đẩy Mã Vang, Mã Vang khó khăn đi vào nhà chính, ngồi xuống ghế.
“Wow! Toàn là lòng vịt!” Lương Quân vừa nhìn lên bàn, món nào trông cũng đặc biệt ngon.
Bốn món một canh, ba mặn một chay.
Bữa cơm này quá chuẩn.
Lý Vệ Dân cũng thấy, anh ta nhạy bén phát hiện, các món ăn trên bàn, không có đồ chua, không có hành gừng tỏi, tóm lại những món Cố Cẩn không thích, tất cả đều không xuất hiện.
Cố Cẩn nhìn mâm cơm, khóe miệng hơi nhếch lên, thì ra người phụ nữ này có thể làm ra được những món ăn không có bất cứ thứ gì anh không thích.
Trước đây, cô ta quả nhiên là cố ý gây khó dễ cho anh.
“Tới, cơm của anh!” Tần Du xới cơm xong, mặt tươi cười, khách khí đưa cơm cho Cố Cẩn.
Cố Cẩn ngước mắt nhìn cô, đối với kiểu phục vụ này, anh tỏ vẻ rất hài lòng.
Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể được Tần Du ngoan ngoãn hầu hạ như vậy, anh cảm thấy tâm trạng mỗi ngày sau này của mình đều sẽ rất tuyệt.
Mã Vang lặng lẽ quan sát bộ dạng Tần Du gần như nịnh nọt hạ mình hầu hạ Cố Cẩn, người phụ nữ này vĩnh viễn không có chút cốt cách nào, thật khiến người ta coi thường.
Tần Du phát hiện Mã Vang đang nhìn mình, cô quay đầu, lạnh nhạt liếc cậu ta một cái.
Không thể không nói, Mã Vang đúng là một con bạc, chỉ cần quan hệ giữa cô và Cố Cẩn tốt lên một chút, hoặc Cố Cẩn chịu tin tưởng cô thêm một chút, cậu ta cũng không dám ngồi ở đây. Nhưng cậu ta cố tình dám, còn dám dùng ánh mắt coi thường như vậy nhìn cô.
Điều này cho thấy, cậu ta vẫn luôn đang đ.á.n.h cược, cược rằng quan hệ giữa cô và Cố Cẩn sẽ không tốt đẹp.
Lương Quân ăn rất thỏa mãn.
Cố Cẩn ăn cũng rất thỏa mãn.
Mã Vang vẻ mặt trông không có gì biến đổi, nhưng kỳ thật từ lúc bước vào sân này, cậu ta đã luôn suy đoán, Tần Du rốt cuộc có nói cho Cố Cẩn chuyện ngày đó hay không. Tần Du vẫn đang lấy lòng Cố Cẩn, Cố Cẩn đối với cô ta thái độ vẫn như cũ cao cao tại thượng, điều này cho thấy, giữa Tần Du và Cố Cẩn vẫn không có tiến triển gì, Cố Cẩn vẫn không tin cô ta, chán ghét cô ta.
Nhưng nghĩ lại, Tần Du đối với cậu ta thái độ lạnh nhạt, Cố Cẩn đối với cậu ta thái độ cũng không nhiệt tình gì cho cam, bộ dạng lạnh nhạt đó không khác Tần Du là mấy, cậu ta lại hoài nghi, có phải Tần Du đã nói cho Cố Cẩn, nên thái độ của Cố Cẩn mới giống Tần Du như vậy.
Rời khỏi sân nhà họ Tần, Mã Vang, lại một lần nữa rơi vào trạng thái thấp thỏm bất an.
Ba người đi rồi, Tần Du thu dọn bàn ăn trong nhà chính cho sạch sẽ, Cố Cẩn thì vắt chân chéo ngũ, cầm một quyển sách địa lý xem.
Chỉ là một quyển sách địa lý, mà anh ta lại xem say sưa như vậy.
“Này Cố Cẩn, anh có thể cho tôi mượn sách của anh xem không?” Tần Du vừa rót trà cho Cố Cẩn, vừa hỏi.
“Cô muốn xem cái này?” Cố Cẩn có chút bất ngờ.
“Đúng. Bất kể là sách gì, tôi đều muốn xem một chút. Bây giờ nhà nước tạm dừng thi đại học, nhưng tôi nghĩ, sẽ có lúc khôi phục lại. Đến lúc đó, tôi cũng muốn tham gia kỳ thi.” Tần Du trả lời.
Con ngươi Cố Cẩn dừng trên người Tần Du, cô gái nhỏ này nói cô muốn tham gia kỳ thi đại học có thể sẽ được khôi phục trong tương lai, lúc cô nói chuyện này, hai mắt sáng lấp lánh, không giống như đang nói đùa.
Anh biết cô bình thường có thói quen đọc sách, nhưng không ngờ, cô còn có lý tưởng và khát vọng này.
“Được!” Cố Cẩn vô cùng hào phóng đưa sách cho Tần Du, nói, “Nể tình bữa tối cô nấu cho tôi, làm được như vậy là rất có tâm tư, hoàn toàn không thành vấn đề.”
Tần Du vui sướng.
Không ngờ Cố Cẩn một chút cũng không làm khó cô, hào phóng như vậy.
Đời trước, cô vì tiếp cận Cố Cẩn, biết anh thỉnh thoảng sẽ đọc sách, cô đã nỗ lực dành dụm tiền, mới mua được một hai quyển sách, làm bộ làm tịch xem, vì xem mà ngủ gật, Cố Cẩn còn cười nhạo cô.
Đời này cô chắc chắn không ngốc như vậy, trong nhà có mấy quyển sách y của ông nội để lại, quyển sách Lý Chi Minh lần trước cho cô cũng ở đó, cô sẽ không đi mua mấy loại sách vô dụng, cô vốn định mua ít sách ôn tập, nhưng bây giờ thấy Cố Cẩn có, cô bèn ôm thái độ mượn thử xem.
Không ngờ, thật sự mượn được.
“Cố Cẩn, anh tốt quá!” Tần Du ôm sách vào lòng, tươi cười rạng rỡ.
Cô cười lên, luôn có cảm giác như hoa tươi cả thế giới đang nở rộ, Cố Cẩn không nhìn thấy mặt cô, nhưng nhìn thấy đôi mắt cong cong vì cười của cô, tâm trạng liền tốt lên không ít.
Thật là đơn giản, cho cô mượn quyển sách địa lý, đã vui vẻ đến vậy rồi.
“Lúc tôi đến, có mang theo không ít sách. Cô nếu muốn xem, đều có thể xem. Ở trong phòng tôi.” Cố Cẩn giọng trầm thấp nói.
“Tốt quá rồi.” Tần Du thật sự rất vui.
Năm sau Cố Cẩn sở dĩ có thể thi đỗ thủ khoa tỉnh, khẳng định là có liên quan đến việc anh ôn tập.
Đời trước Cố Cẩn đọc sách, cô cũng đọc sách, chẳng qua, Cố Cẩn đọc sách là thật sự đang xem sách, nghĩ cách làm sao để rời khỏi nông thôn, còn cô đọc sách là đang ngắm anh.
Cô vờ như rất nỗ lực, nhưng kết quả cuối cùng là hắn không thèm diễn tiếp với nàng nữa.
Đời này, cô phải học hành cho tốt, nhất định phải thi đậu đại học. Cố Cẩn chỗ này chắc chắn có rất nhiều giáo trình và tài liệu, mượn được, cô có thể chép lại, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
Cố Cẩn đề nghị như vậy, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
“Cố Cẩn, anh tốt như vậy. Em quyết định, tối mai em mời anh ăn món ngon!” Tần Du tràn đầy sung sướng nói.
“Ồ?” Cố Cẩn để tỏ ra bình tĩnh, vô cùng phong khinh vân đạm mà "ồ" một tiếng.
“Chính là món vịt anh xem buổi sáng đó. Chiều nay vẫn đang ướp, ngày mai hun khò một ngày nữa là gần ăn được rồi, tối mai mang ra, bảo đảm anh ăn rồi còn muốn ăn nữa!” Tần Du nói thẳng không giấu giếm.
“Ồ.” Cố Cẩn hờ hững ừ một tiếng.
