Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 158
Cập nhật lúc: 25/12/2025 03:15
Anh cả Lục có chút không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn đi giặt quần áo. Lục Bình định bảo bố không cần đâu để con tự giặt, nhưng ông nội đã lên tiếng nên cậu đành nghe theo lời ông.
Anh cả Lục vừa giặt vừa thấy tủi thân kinh khủng. Lớn nhường này rồi, đây là lần đầu tiên anh phải tự tay giặt đồ đấy!
Lâm Thúy đã pha sẵn một ấm trà nhỏ cho ông cụ Lục. Ông nhấp hai ngụm rồi lại nhắc nhở anh cả: "Nhẹ tay thôi, vò rách hết quần áo bây giờ." Lát sau lại càm ràm: "Đừng có lãng phí xà phòng, đắt đỏ lắm đấy."
Anh cả Lục thở dài, cam chịu số phận mà giặt cho xong. Quần áo của anh bẩn hết cả rồi, phải giặt sạch rồi phơi lên, nắng hôm nay to thế này thì chỉ loáng là khô, ngày mai mới có đồ sạch mà mặc. Tuy lười thật nhưng anh lại là người ưa hình thức, thích sạch sẽ, không chịu nổi bộ dạng bẩn thỉu.
Vì phải đ.á.n.h vật với chậu quần áo to đùng nên anh cả chẳng kịp ăn bữa sáng t.ử tế, chỉ đành cầm cái bánh cuốn dưa muối vừa đi vừa gặm. Lúc đi ngang qua phía sau làng, anh gặp góa phụ Tôn - người lần trước vừa mới cười với anh. Góa phụ Tôn quẩy một cái giỏ, thấy anh cả đi tới liền cười híp mắt: "Anh cả, hôm nay đi làm muộn thế? Chắc là chị nhà vắng nhà nên ngủ không ngon hay sao mà dậy trễ vậy?"
Anh cả Lục vừa nhai bánh vừa đáp: "Tại bận giặt quần áo đấy."
Góa phụ Tôn cười đến nghiêng ngả: "Đàn ông con trai ai lại tự đi giặt đồ bao giờ? Anh cứ đưa đây em giặt cho."
Anh cả Lục vội xua tay: "Thôi thôi, tôi không có tiền trả cô đâu." Trước đây trên thành phố có những bà chuyên đi giặt thuê để kiếm tiền, anh cứ ngỡ góa phụ Tôn cảnh đời khó khăn nên cũng định lén lút làm cái nghề này.
Góa phụ Tôn càng cười dữ hơn: "Không lấy tiền của anh đâu mà."
Anh cả Lục đang vội đi làm, đi muộn là bị trừ nửa công điểm, mẹ mà biết thì kiểu gì cũng bị ăn đòn. Không phải anh tiếc nửa công điểm đó, mà là thái độ lao động. Làm việc không tích cực là tư tưởng có vấn đề, mà có vấn đề là đáng bị ăn đòn.
Nhìn theo bóng lưng anh cả Lục chạy xa dần, nụ cười trên mặt góa phụ Tôn từ từ thu lại. Trong trí nhớ của cô ta, anh cả Lục hồi trẻ là một chàng trai cực kỳ đẹp trai, rất được lòng mọi người, từ các cô gái trẻ đến các bà già đều quý mến anh. Cô ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, chồng cô ta đã c.h.ế.t, cô ta cũng đã đến tuổi xế chiều, vậy mà anh cả Lục vẫn cứ... trẻ con như thế. Khiến người ta nhìn vào là thấy... lòng vui phơi phới. Nếu được sống với một người đàn ông như vậy, chắc chắn cả đời này sẽ luôn vui vẻ nhỉ?
Buổi tối, anh cả và anh hai cùng nhau về nhà. Vẫn là anh hai vác cuốc, còn anh cả thì đi nghênh ngang vừa đi vừa bốc phét. Lúc đi qua sau làng, góa phụ Tôn đột nhiên quẩy giỏ bước ra, "Ái chà" một tiếng, chân cô ta vẹo một cái rồi ngã nhào về phía anh cả Lục.
"A——" Anh cả Lục như bị dọa cho hồn bay phách tán, "vèo" một cái, anh nhảy bổ sang bên cạnh anh hai với tốc độ chưa từng thấy. Nhìn rõ là góa phụ Tôn đang nằm dưới đất, anh cả vỗ vỗ ngực, vẫn chưa hết bàng hoàng: "Mẹ ơi, tôi cứ tưởng con khỉ đột nào xông ra, suýt nữa thì dọa c.h.ế.t tôi rồi."
Anh hai Lục: "..."
Góa phụ Tôn: "..." Cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, vịn vào giỏ định đứng dậy nhưng vì trẹo chân, cổ chân đau nhói làm cô ta lại lảo đảo ngã xuống. Cô ta ngã rất chậm, người bên cạnh nếu muốn đỡ thì nhất định sẽ đỡ kịp.
Anh hai Lục mặt mày nghiêm nghị lùi lại hai bước lớn, còn anh cả thì bám nửa người vào em trai, nhìn cô ta với ánh mắt đầy cảnh giác. Đúng lúc đó có hai người phụ nữ đi ngang qua: "Ồ, Tôn Lạn Tử, cô làm sao thế này?"
Góa phụ Tôn hừ hừ mấy tiếng, cú ngã này không hề nhẹ, cô ta liếc nhìn anh cả Lục một cái đầy oán hận. Anh cả lập tức gào lên: "Không phải tôi đ.â.m cô ta đâu nhé!" Đừng có mà hòng ăn vạ tôi!
Hai người phụ nữ kia bèn đỡ góa phụ Tôn dậy: "Chà, cổ chân sưng vù lên rồi này, cô đi đứng kiểu gì mà chẳng cẩn thận gì cả." Góa phụ Tôn được người ta dìu lên, lập tức trưng ra bộ mặt tiết hạnh khả phong, đi khập khiễng về nhà.
Anh cả Lục thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ sau này đi đường phải đi giữa đường, tuyệt đối không được đi sát mép để tránh bị kẻ khác ăn vạ. Anh là người nghèo nhất nhà, một xu dính túi cũng không có, không có tiền đền đâu.
Trên đường về nhà, anh hai Lục im hơi lặng tiếng suốt dọc đường. Vừa về đến nhà, anh cả đã vội múc nước ra góc đông rửa ráy sạch sẽ, mặc bộ đồ mình đã tự tay phơi khô vào, rồi cởi bộ đồ của ông cụ Lục ra ngâm vào chậu. Thấy anh hai cũng đang giặt đồ, anh bèn cười hề hề: "Chú hai, lại đây, anh bảo cái này."
Anh hai hỏi: "Chuyện gì thế?"
Anh cả vẫy tay gọi em vào phòng nói chuyện. Anh hai vừa bước vào, anh cả lập tức nhét chậu quần áo vào lòng em trai: "Hì hì, chú hai, chú giặt hộ anh bộ này với. Chú biết đấy, từ nhỏ anh đã không biết giặt đồ, anh sợ giặt hỏng đồ của bố mất."
Anh hai Lục: "..." Anh cũng không từ chối, định bưng chậu ra ngoài.
Anh cả vội kéo em lại: "Giặt ở trong này thôi." Ra ngoài giặt để bố mẹ nhìn thấy thì anh lại bị mắng cho vuốt mặt không kịp à? Anh hai cũng chẳng nề hà, giúp anh giặt ngay tại nhà chính. Anh cả thì nằm khểnh trên giường sưởi ở buồng bắc của hai con trai, gác chân chữ ngũ, mở cửa đón gió lùa vừa trò chuyện với anh hai.
Anh hai hỏi: "Anh cả, chuyện anh với góa phụ Tôn là thế nào đấy?"
Anh cả giật nảy mình ngồi bật dậy: "Chú hai, chú đừng có nói bậy nhé, anh với cô ta chẳng có chuyện gì hết." Lần trước mới cười một cái mà bố đã đòi đ.á.n.h gãy chân anh rồi. Lần này anh chẳng làm gì cả! Cô ta tự ngã đấy! Không được đổ thừa cho anh!
Chương 59: Lão trà xanh
Quần áo là do anh hai giặt, giặt xong anh cả mới tự mình ra ngoài giả vờ giả vịt đem đi phơi. Anh cứ tưởng những hành động lén lút của mình không ai hay biết, nhưng thực tế cả nhà đều nhìn thấu hết cả rồi. Chỉ là mọi người lười chẳng buồn nói anh thôi.
Lúc ăn cơm, mặt bà Phương sa sầm lại, trông có vẻ không vui, anh cả cũng chẳng dám mồm mép tép nhảy nữa mà lầm lũi ăn cho xong, rồi vội vàng lôi anh hai ra ngoài... đi tìm ve sầu.
