Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 25

Cập nhật lúc: 25/12/2025 02:54

Những lời bẩn thỉu đó làm sao dám nói ra miệng?

Phương Địch Hoa mà biết được thì thật sự có thể thiến sống anh ta.

Lão Thường máy môi, muốn phủ nhận, nhưng nghĩ đến lời nguyền rủa độc địa của bà Khâu, lão bỗng thấy như bị keo dính chặt miệng, không sao phát ra âm thanh được.

Vợ lão Thường thì chẳng quản những thứ đó, nếu nguyền rủa mà có tác dụng thì đội trưởng sản xuất làng họ Lục, lão Lục và Phương Địch Hoa đã liệt giường từ lâu rồi! Bà ta c.h.ử.i bới ầm ĩ: Bà Khâu, bà mới là cái đồ lòng dạ đen tối độc ác! Bà muốn chia rẽ hai nhà chúng tôi, bà muốn xem kịch hay đúng không? Cái đồ năm xưa đi làm con sen con ở cho nhà người ta...

Bà Khâu nhổ toẹt một cái: Đội trưởng cải cách ruộng đất đã nói rồi, tôi không phải con ở, tôi là bảo mẫu cho bà cụ Lục, có nhận lương đàng hoàng! Bà nói thế là muốn bảo nhà các vị lãnh đạo lớn cũng có con sen con ở à?

Vợ lão Thường im bặt ngay lập tức.

Lão Thường biết nhà mình hôm nay phải ngậm đắng nuốt cay rồi, lão liên tục chắp tay xin lỗi: Thím nó ơi, thật sự xin lỗi, chúng tôi không cố ý đâu, chỉ là vì đồng cảm nên mới nói quá vài câu thôi, đ.á.n.h kẻ chạy đi không ai đ.á.n.h người chạy lại mà.

Lão thật sự thấy "đồng cảm" với nhà họ Lục, lúc con dâu cả kể chuyện Lâm Thúy ngoại tình, lão còn chép miệng vài câu "chắc là không đâu, con bé nhìn bản phận lắm mà".

Vợ lão Thường còn định ăn vạ bắt Phương Địch Hoa đền tiền, nhìn con dâu bị đ.á.n.h t.h.ả.m thương thế kia cơ mà! Cuối cùng đội trưởng sản xuất chạy đến cũng chẳng giải quyết được gì. Tống Xuân Phương bịa đặt, nói năng độc địa lại còn bị bắt quả tang tại trận, chuyện này cũng giống như kẻ trộm vào nhà bị chủ bắt được đ.á.n.h cho thừa sống thiếu c.h.ế.t vậy. Thời này làm gì có luật pháp hoàn thiện, cũng chẳng có quy định bảo vệ quyền lợi nghi phạm gì cả. Đã bắt được quả tang ngoại tình hay trộm cắp thì chỉ có một chữ: Đánh!

Vợ lão Thường đòi bồi thường, nhưng Phương Địch Hoa đời nào để bà ta toại nguyện? Phương Địch Hoa còn chưa đồng ý bỏ qua dễ dàng thế đâu.

Bà lạnh lùng nói: Cả làng này ai mà chẳng biết con dâu thứ ba nhà tôi là đứa nhát gan? Trời tối không dám ra cửa, gặp người không dám nói to, đến con gia súc nó còn chẳng dám mắng, người khác mắng nó một câu là nó về nhà khóc nửa ngày. Các người trốn sau nhà nó, ngày ba bữa c.h.ử.i rủa nó như thế, chẳng phải cố tình muốn ép c.h.ế.t nó sao?

Bà Lý và bà Khâu cùng những người khác hô lên: Đúng! Chính là muốn ép c.h.ế.t người ta!

Lão Thường cuống quýt vái lạy đội trưởng sản xuất, nhờ ông giúp đỡ hòa giải cho êm chuyện. Đội trưởng Lục cũng thấy hơi khó xử. Ông họ Lục thật, nhưng không phải anh em trong vòng năm đời với lão Lục, chỉ là người cùng họ thôi. Hơn nữa lão Lục nể mặt ông, chứ Phương Địch Hoa thì không. Cái mụ này ghê gớm lắm, đắc tội để mụ nổi hỏa lên mà không cho mụ xả hết cơn giận thì sau này mụ sẽ tìm rắc rối cho ông suốt ngày, bắt buộc phải để mụ phát tiết theo đúng yêu cầu, nếu không chẳng ai yên ổn được.

Nói đi cũng phải nói lại, đội trưởng sản xuất từ thời trẻ đã nghe danh Phương Địch Hoa, mấy ông anh trai của bà từ nhỏ đã đ.á.n.h không lại bà. Tuy xuất thân từ gia đình phú nông nhưng bà từng làm việc ở Hội cứu quốc phụ nữ, lại còn tham gia trung đội dân quân! Sau này vì chính sách nên bà phải tránh mặt, lại bận con cái nên mới không dính dáng đến dân quân nữa. Thử hỏi Tống Xuân Phương trêu vào ai không trêu, lại đi trêu bà? Ngay cả những gia đình lưu manh hung hãn nhất mấy làng quanh đây cũng chẳng dám đụng vào Phương Địch Hoa!

Vợ lão Thường còn lẩm bẩm đòi lên công xã kiện, đội trưởng sản xuất cảm thấy mụ già này đúng là chỉ giỏi bày trò. Đi công xã? Chút chuyện vặt vãnh này mà bà nghĩ công xã có thời gian tiếp bà chắc? Những kẻ được lên công xã là để mở đại hội đấu tố rồi đem đi bắn, còn loại không đủ trình độ thì cứ ở đại đội để cán bộ tự điều giải xử lý.

Bây giờ là do Phương Địch Hoa không chịu bỏ qua!

Bà chỉ tay vào Tống Xuân Phương và mấy mụ kia: Cho bọn họ công khai xin lỗi ở đội, tát một cái nói một câu "Tôi sai rồi, sau này không dám ngậm m.á.u phun người nữa, lần sau tái phạm cứ việc cắt lưỡi tôi đi", nói đủ ba mươi lần để làm gương cho những kẻ thích buôn chuyện.

Sau này ai còn dám nói xấu con dâu thứ ba nhà bà thì Tống Xuân Phương chính là tấm gương sống. Bà lại chỉ vào cha con lão Thường và Thường Đại Chí: Nó nhận lỗi, hai người chịu trách nhiệm đếm số.

Phương Địch Hoa thấy mình rất có lý, không bắt quả tang hai người họ thì bà không đ.á.n.h cho thành đầu lợn, cũng không bắt họ phải lên tát miệng xin lỗi, chỉ là bắt họ phải thể hiện thái độ thôi.

Lão Thường đỏ bừng mặt, cảm thấy da mặt mình bị lột ra rồi giẫm xuống đất. Thường Đại Chí thì mặt tím ngắt vì nghẹn khuất.

Bà Lý hỏi: Bà hai, phải đến đại đội xin lỗi chứ?

Lão Thường vội nói: Xin giơ cao đ.á.n.h khẽ, giơ cao đ.á.n.h khẽ cho! Ở sản xuất đội là được rồi.

Dưới đại đội có đến năm sản xuất đội, mất mặt lắm không chịu nổi đâu. Tuy rằng xin lỗi ở sản xuất đội thì tin tức cũng sẽ truyền khắp đại đội thôi, nhưng dù sao cũng ít người xem náo nhiệt trực tiếp hơn, đỡ nhục hơn một tí.

Thường Đại Chí bướng bỉnh không chịu, làm thế này thì sau này anh ta còn ngẩng mặt lên nhìn ai được nữa?

Không chịu à? Phương Địch Hoa cười lạnh: Không xin lỗi chứ gì? Thế thì cứ dây dưa đi, tôi gặp mấy mụ này lần nào là đ.á.n.h lần đó! Tôi gặp ai cũng sẽ kể chuyện các người bịa đặt hại người, tôi nhất định phải khiến mấy nhà các người không ngẩng đầu lên nổi ở cái đại đội này, cái công xã này!

Bà sẽ khiến già trẻ lớn bé các làng xung quanh đều biết nhà lão Thường thích buôn chuyện bịa đặt, xem ai còn dám kết thân với nhà họ nữa! Nhà nào thích cưới một cô con dâu thích gây chuyện thị phi? Nhà nào thích gả con vào cái nhà toàn kẻ đặt điều?

Đàn ông và bố mẹ chồng của mấy mụ kia nghe vậy lập tức cuống lên, nhao nhao kêu: Chúng tôi đồng ý xin lỗi, đi ngay đây!

Mẹ già của Vương Ma T.ử còn xông lên tát con dâu, vặn tai kéo tóc bắt mụ ta mau đi xin lỗi. Mẹ của Lưu Côn cũng cầm cành cây quật túi bụi vào con dâu mình.

Cái đồ phá gia chi tử, không đi làm mà cứ ở nhà buôn chuyện gây họa, nhà họ Lưu tôi thật vô phúc mới lấy phải loại như chị! Mau đi xin lỗi ngay! Đừng có để nhà họ Vương này phải nhục lây theo chị!

Nếu thật sự để chuyện này náo lên đại đội hay công xã thì cả nhà mất mặt không dám làm người nữa, ngay cả họ hàng cũng nhục lây. Thời này bạn phạm tội bị đánh, người ta chẳng những không thương xót mà còn bảo đ.á.n.h hay lắm, đ.á.n.h mạnh vào.

Giữa trưa, Tống Xuân Phương và mấy mụ đàn bà bị người nhà lôi đến sân phơi của sản xuất đội, đứng xếp hàng trên bục, cúi gầm mặt, cứ tự tát mình một cái là nói một câu xin lỗi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.