Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 4

Cập nhật lúc: 25/12/2025 02:51

Quay lại nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra một chút mới được.

Cô trở về gian phòng phía tây, trên bức tường ám khói vàng đen treo một mảnh gương vỡ chỉ bằng bàn tay, cô ghé sát lại soi thử.

Trong mảnh gương rạn nứt hiện ra một khuôn mặt diễm lệ quá mức, lông mày lá liễu thanh tú, đôi mắt đào hoa to tròn như tự kẻ viền, đuôi mắt hơi xếch lên tạo nên một vẻ quyến rũ tự nhiên.

Nguyên chủ sợ người ta mắng mình là hồ ly tinh nên bình thường luôn cố ý rủ mắt cụp mày, không dám ngẩng đầu nhìn ai, trông lúc nào cũng khép nép yếu đuối.

Lúc này Lâm Thúy ngước mắt giãn mày, ánh mắt long lanh mang theo ba phần yêu kiều thiên bẩm, kết hợp với làn môi đỏ mọng, lại càng thêm mê hoặc lòng người.

Dáng vẻ này giống với cô ở hiện đại đến tám phần, có điều ở hiện đại vì đau ốm nên giữa lông mày cô thường xuyên u uất, quầng thâm mắt nặng, môi tím tái, làn da dù trắng nhưng lại lộ ra vẻ xanh xao không khỏe mạnh.

Cơ thể này cảm giác khỏe khoắn hơn cô trước đây nhiều.

Dù xuyên về năm 1971 thiếu ăn thiếu mặc, Lâm Thúy vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng, còn gì bất ngờ và hạnh phúc hơn việc được sống lại lần nữa và sở hữu một cơ thể lành mạnh cơ chứ?

Cô phấn khích nhảy nhót vài cái, tận hưởng cảm giác tim đập thình thịch tràn đầy sức sống.

Cái bụng đói đến cồn cào, cô vội ngắt một miếng bánh cuốn bột mì bỏ vào miệng, vừa thong dong nhai vừa đi ra ngoài.

Vốn dĩ con gái riêng của chồng cô em chồng cũng ở đây. Cô em chồng kia là một cô gái chưa chồng nhưng cứ nhất quyết đòi đi làm mẹ kế cho người ta, lại còn chê con riêng của chồng vướng mắt nên thường xuyên quẳng sang cho nguyên chủ trông giúp. Nguyên chủ muốn cha mẹ chồng từ chối, nhưng họ lại lười quản, khiến cô luôn phải trông trẻ trong sự uất ức.

Khi tin dữ của Lục Thiệu Đường truyền về, nguyên chủ "ngã bệnh", cha mẹ chồng bận rộn xuống đồng trồng ngô cũng không có thời gian chăm sóc, nên cô em chồng đã đón con bé kia về rồi.

Lâm Thúy cảm thấy trải nghiệm của nguyên chủ và cái tên Hứa Tiểu U của đứa bé kia rất quen tai. Cô từng đọc một cuốn truyện niên đại, trong đó có một bà mẹ của nhân vật phản diện trùng tên trùng họ với cô, lúc đó cô còn thấy khá khó chịu cơ đấy.

Sân nhà họ Lục rất rộng, Lâm Thúy đi chậm rãi, vừa bước đến dưới cổng nhà thì thấy hai đứa trẻ đang dắt tay nhau chạy lạch bạch về.

Hai đứa nhỏ thật sự rất nổi bật, đúng nghĩa là xinh xắn như búp bê, đôi mắt to tròn đen lánh, đồng t.ử đen và to hơn hẳn những đứa trẻ bình thường.

Bé gái thắt hai b.í.m tóc nhỏ, bé trai cắt tóc húi cua, cả hai đều có làn da trắng trẻo sạch sẽ và đôi má phúng phính - thứ rất hiếm thấy ở trẻ con thời đại này. Đúng là có cảm giác như những đứa trẻ bước ra từ tranh Tết vậy.

Tay nghề may vá của nguyên chủ rất tốt, dù bản thân không dám chưng diện, lúc nào cũng mặc đồ xám xịt, nhưng cô luôn diện cho hai con rất gọn gàng sạch sẽ. Cả hai đều mặc bộ quân phục nhỏ sửa lại từ quần áo Lục Thiệu Đường gửi về, trên cổ áo còn dùng chỉ đỏ thêu hình sao năm cánh.

Hai đứa trẻ này lớn lên trong gia đình đông người, bà nội ghê gớm, ông nội ôn hòa, dù mẹ ruột nhút nhát nhưng chúng lại không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Hai nhóc tì thấy Lâm Thúy đã xuống giường thì đều rất vui mừng.

Điềm Điềm cất giọng ngọt ngào dễ nghe:

Mẹ ơi, con hái cho mẹ quả mâm xôi với quả lu đào này, mẹ ăn xong là khỏi bệnh ngay thôi.

Phán Phán thì đôi chân ngắn ngủn cứ nhảy nhót quanh Lâm Thúy không ngừng:

Mẹ ơi, mẹ ơi, con bắt được ve sầu cho mẹ này, mẹ ăn thịt vào là khỏe lại ngay.

Chúng giục Lâm Thúy vào nhà chính, Phán Phán mỗi tay cầm một con ve sầu còn sống, chân ve cào vào lòng bàn tay nhỏ khiến nó đỏ ửng lên. Điềm Điềm thì từ cái túi vải nhỏ bên hông lôi ra đống quả mâm xôi và quả lu đào.

Quả lu đào có tên khoa học là long quy, lúc xanh có độc nhưng khi chín thì có màu tím đen, vị chua ngọt, lũ trẻ con đều rất thích ăn. Thứ này rất dễ bị bóp nát, nhưng Điềm Điềm lại giữ rất khéo, không nát một quả nào, cũng không làm bẩn túi áo.

Nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lòng Lâm Thúy mềm nhũn ra. Kiếp trước vì lý do sức khỏe nên cô không thích hợp kết hôn sinh con, nhưng cô lại rất thích ngắm và yêu quý những em bé đáng yêu qua mạng. Hai đứa con của nguyên chủ thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ, còn xinh đẹp hơn tất cả những đứa trẻ cô từng thấy trước đây.

Hai đứa nhỏ không đợi được mà tranh nhau đút cho mẹ ăn. Lâm Thúy ăn hai quả nhỏ, cười lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, rồi dắt chúng đi rửa tay.

Điềm Điềm ngoan ngoãn tự rửa. Phán Phán thì phấn khích vỗ nước tung tóe:

Mẹ khỏe rồi, cha cũng sắp về nhà rồi, con sẽ đi bắt sâu đậu to cho cha ăn.

Dù hai đứa nhỏ chưa từng gặp Lục Thiệu Đường, nhưng ông bà nội thường xuyên kể chuyện cho chúng nghe, trong nhà còn có ảnh Lục Thiệu Đường gửi về, nên ngày nào chúng cũng nhắc đến cha. Cha mẹ chồng không cho nói chuyện của Lục Thiệu Đường với trẻ con, nhưng bên ngoài chắc chắn có kẻ xấu mồm sẽ cố ý trêu chọc chúng, nên ông nội đã bảo với hai đứa là cha chúng đang bí mật đi đ.á.n.h kẻ xấu, không được cho người ngoài biết.

Lòng Lâm Thúy chợt thắt lại, hai đứa nhỏ tội nghiệp, mất cha rồi lại mất cả mẹ. Bây giờ xuyên thành mẹ của chúng, cô nhất định sẽ yêu thương chúng thật nhiều.

Cô bê cái bàn ăn đặt ở cửa nhà chính, rồi bưng trứng chưng, bánh cuốn và dưa muối ra, đưa cho mỗi đứa một cái thìa để chúng tự xúc ăn.

Mẹ ăn đi ạ! - Cả hai đứa đều nhét vào miệng Lâm Thúy.

Lâm Thúy sợ vi khuẩn từ người lớn lây sang trẻ con nên dùng đũa gắp ăn hai miếng:

Các con mau ăn đi.

Hai đứa trẻ thấy mẹ đã khỏi bệnh thì chẳng còn lo lắng gì nữa, mỗi đứa một cái thìa vui vẻ ăn ngon lành.

Lâm Thúy vừa ăn bánh vừa nhìn ngắm hai nhóc tì đáng yêu, bỗng nhiên tim cô đập thót một cái, cô nhớ ra rồi!!

Cô bảo sao cái tên nguyên chủ và Hứa Tiểu U lại quen thuộc đến thế, đây chẳng phải chính là cuốn truyện "Hạnh phúc những năm 80 của Hứa Tiểu U" mà cô từng đọc sao?

Hứa Tiểu U là một cô gái nông thôn chính hiệu, từ nhỏ đã bị bà nội ghẻ lạnh, mẹ kế hành hạ. Năm mười lăm tuổi, mẹ kế và bà nội định gả đại cô đi để đổi lấy tiền sính lễ, cô đã bỏ nhà ra đi, vừa làm thêm vừa đi học. Trong thời gian đó, cô quen biết nam chính, hai người thu hút lẫn nhau cùng trưởng thành, sau đó cùng học đại học và chung tay khởi nghiệp.

Trong truyện có một nhân vật phản diện tên là Lục Phán, chính là cháu trai của mẹ kế nữ chính. Bề ngoài hắn ta nhã nhặn lịch sự, tuấn tú lịch lãm, nhưng thực tế bên trong lại thâm hiểm, u ám và vặn vẹo. Hắn cực kỳ thông minh và giỏi kiếm tiền, nhưng không hài lòng với điều đó, lại dựa vào các đồng đội cũ của người cha đã khuất để nâng cao giá trị bản thân, mở rộng các mối quan hệ tầng lớp thượng lưu.

Mà nam chính lại là cháu ngoại của một người đồng đội đó, gia thế giàu có, kiêu ngạo bất tuân, nhưng lại dễ dàng có được những tài nguyên mà tên phản diện cầu mà không được. Lục Phán đố kỵ với nam chính, không ít lần ngấm ngầm gây hấn. Ban đầu Lục Phán định lợi dụng nữ chính để đối phó nam chính, nhưng sau đó lại bị nữ chính thu hút, càng thêm ghen ghét nam chính. Cuối cùng hắn bị nam chính lột mặt nạ, thân bại danh liệt.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.