Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 82
Cập nhật lúc: 25/12/2025 03:03
Hổ T.ử trưng ra bộ dạng vô cùng tự hào: "Đúng thế ạ!"
Cái tâm của cậu nhóc này đúng là rộng thật.
Đám tiểu nương t.ử quân đồng thanh phát ra tiếng "eo" đầy chê bai: "Bẩn c.h.ế.t đi được!"
Trẻ con vốn chẳng hiểu mấy chuyện đó, dù sao thì Hổ T.ử cũng đã tìm về được rồi, chân tay lành lặn, cậu nhóc còn cười hớn hở nên tụi nhỏ cứ nghĩ cậu chỉ đi chơi hai ngày thôi.
Lâm Thúy nghe bọn trẻ ríu rít bàn luận về "Hổ T.ử phiêu lưu ký", trong lòng cảm thấy... vừa buồn cười lại vừa xót xa.
Dù sao thì những chi tiết mà Điềm Điềm và Phán Phán đang gặng hỏi đủ kiểu kia, trong cốt truyện gốc đều là những gì Phán Phán phải gánh chịu.
Đứa nhỏ này không vô tư như Hổ Tử, người ta bắt cậu gọi là cha, cậu nhất định thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục.
Đứa nhỏ tội nghiệp của tôi ơi.
Lâm Thúy cảm thấy nhói lòng, cô tiến lên ôm cả Phán Phán và Điềm Điềm vào lòng, hôn lên mặt chúng rồi dịu dàng nói: "Cục cưng chịu khổ rồi, không sao, đừng sợ."
Mọi thứ đã thay đổi rồi, những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.
Hổ T.ử nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ: "Thím ơi, là cháu... là cháu chịu khổ mà."
Cậu nhóc cũng muốn được người mẹ thơm tho mềm mại ôm một cái.
Chẳng đợi Lâm Thúy dang tay ra, Phán Phán đã một chân đá văng Hổ T.ử sang bên cạnh, bắt cậu nhóc tránh xa mẹ và Điềm Điềm ra, không cho phép cậu để mẹ mình ôm, kẻo lại làm mẹ ám mùi hôi thối theo.
Đám tiểu nương t.ử quân lập tức lôi Hổ T.ử dậy: "Đi thôi, chúng ta ra đường chơi đi, đừng làm phiền thím làm việc!"
Điềm Điềm và Phán Phán chào Lâm Thúy một tiếng rồi cũng chạy theo đám bạn ra ngoài.
Lâm Thúy thấy Lâm Ái Đệ đang thẩn thờ, bèn bảo chị ta ăn đào: "Ngọt lắm đấy."
Còn cô thì lấy mấy bắp ngô lại, đeo găng tay bảo hộ lao động, dùng một cái thanh sắt chọc hạt ngô xuống, hai ngày nữa là phải ra nhà máy xay xát để nghiền bột rồi.
Lâm Ái Đệ tiện tay giúp cô tách hạt ngô, lại cười Lâm Thúy điệu đà, làm việc mà còn phải đeo găng tay, hèn gì mẹ chồng hay nói ra nói vào.
Lâm Thúy: "Làm thế này không bị rát tay."
Lâm Ái Đệ bùi ngùi cảm thán: "Em à, thời gian trôi nhanh thật đấy, chớp mắt một cái đã qua rồi, còn nhớ hồi chúng mình bằng ngần này..."
Chị ta chìm đắm vào ký ức.
Khi đó vẻ đẹp của Lâm Thúy đã không thể giấu giếm được rồi, trắng trẻo mịn màng, đôi mắt to long lanh, vì tính hay thẹn thùng nên lúc nào cũng khẽ cúi đầu nhìn người khác, trông càng thêm động lòng người.
Lúc đó chị ta thực sự rất thích Lâm Thúy, muốn bảo vệ em mình, không để đám con trai hư đốn bắt nạt cô.
Bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ đều đã làm vợ làm mẹ, Lâm Thúy vẫn cứ... mơn mởn, mịn màng, tràn đầy sức sống như vậy, còn chị ta thì... khô héo, sần sùi, mệt mỏi rã rời.
Ngày đó mấy bà thím trong làng cứ hay bảo Lâm Thúy sau này chắc chắn sẽ khổ, chắc chắn sẽ bị bố mẹ chồng và chồng ghét bỏ.
Thế nhưng giờ nhìn xem, cô sống rất dư dả, thoải mái, không phải xuống ruộng, không phải dầm mưa dãi nắng.
Lâm Thúy sống sung sướng hơn chị ta, hơn đại đa số phụ nữ khác.
Lâm Ái Đệ bỗng cảm thấy có chút ghen tị, ghen tị vì Lâm Thúy sống tốt hơn mình, xót xa vì mình sống không như ý.
Nhưng rồi nghĩ lại, chồng Lâm Thúy mất rồi, không có đàn ông thương, không có đàn ông nuôi, sau này cũng chẳng có ai gửi lương về cho nữa, bố mẹ chồng anh em dâu thì lườm nguýt, chắc là cô sẽ chẳng bao giờ được thoải mái như trước nữa đâu.
Nghĩ đến đây, Lâm Ái Đệ lại thấy cân bằng hơn một chút.
Chị ta thở dài, nói với Lâm Thúy: "Em cũng đừng buồn quá, em còn trẻ, đợi qua năm sau chuyện này nguôi ngoai rồi, em tìm một người khác mà nương tựa."
Phụ nữ thì dù sao cũng phải có đàn ông nuôi mới được, nhất là người phụ nữ xinh đẹp thế này, không có người nuôi thì chưa đầy hai năm là héo úa ngay.
"Bố mẹ chồng em còn cho phép em chồng đi làm mẹ kế cho người ta, chắc là họ cũng không ngăn cản em tái giá đâu."
Nói đến cô em chồng của Lâm Thúy, Lâm Ái Đệ lại tìm thấy một điểm để thể hiện sự t.h.ả.m hại của Lâm Thúy: "Có phải em chồng lại bắt em trông con riêng của nó không? Chị nói cho em hay, em đừng có chiều nó quá, nó đã tự nguyện..."
Lâm Thúy: "Không có ạ, cô ấy lâu rồi chưa về, chắc là đang bận?"
Lâm Ái Đệ và cô em chồng đều ở đội sản xuất Hậu Truân.
Lâm Ái Đệ: "Bận gì chứ, chị thấy nó suốt ngày cùng Hứa Thi Hoa làm mấy chuyện không đâu, hai người họ còn làm thơ nữa cơ, chao ôi... nổi cả da gà."
Hứa Thi Hoa là giáo viên trường tiểu học đại đội, còn là một nhà thơ, nghe nói đã từng đăng thơ trên báo và tạp chí, vì thế rất thu hút sự chú ý của mấy cô nàng văn chương.
Cô em chồng Lục Hợp Hoan yêu anh ta đến c.h.ế.t đi sống lại, lúc nào cũng nói anh ta cô đơn, ưu sầu, giống như con lạc đà đơn độc đi trong sa mạc, giống như con cáo lẻ loi trên cánh đồng tuyết, giống như...
Tất nhiên đây không phải là lời cô em chồng nói, mà là nhà thơ tự viết về mình.
Kiểu yêu đương mù quáng của cô em chồng và chị dâu là hai loại hoàn toàn khác nhau, hơn nữa còn rất bảo thủ, Lâm Thúy không muốn bàn tán về cô ấy.
Nhưng Lâm Ái Đệ lại cho rằng cô em chồng là một nỗi khổ lớn trong đời Lâm Thúy, là sự bóc lột đối với Lâm Thúy, nên càng mắng càng hăng.
Lâm Thúy nhìn vị trí mặt trời, định bụng nấu cơm sớm cho nguội bớt, để lát nữa mẹ chồng về mang cơm đi làm sẽ không bị nóng tay.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông xe đạp đặc trưng của người đưa thư, rất nhanh sau đó một đám trẻ con vây quanh người đưa thư đi về phía cửa nhà họ Lục.
Phán Phán lại là người xung phong chạy về nhà đầu tiên, Hổ T.ử còn chạy nhanh hơn cả cậu.
Hổ Tử: "Mẹ ơi, mẹ ơi, có phiếu chuyển tiền!"
Phán Phán: "...!!!???"
Lâm Thúy quay sang nói với Lâm Ái Đệ: "Chị đúng là người báo tin vui cho em mà, hôm nay chị sang một chuyến là nhà em toàn gặp chuyện tốt thôi."
Cô cũng tò mò không biết là phiếu chuyển tiền gì, trước đây ngoại trừ Lục Thiệu Đường thì chẳng có ai gửi tiền về cả. Chị cả chị hai hỗ trợ nguyên chủ toàn là đưa tận tay, mỗi lần đưa ba năm đồng, không đáng để tốn phí thủ tục.
Cô vội vàng đi ra ngoài, Lâm Ái Đệ càng ngơ ngác hơn, chị ta cũng đi theo ra xem.
Người đưa thư lấy ra một tờ phiếu chuyển tiền hỏa tốc, bảo Lâm Thúy điểm chỉ.
Chuyển tiền bình thường phải mất bảy tám ngày, thậm chí mười ngày mới đến, loại hỏa tốc này chỉ tầm bốn ngày.
Trên phiếu chuyển tiền viết tên của ba người, lần lượt là ông cụ Lục, Phương Địch Hoa và Lâm Thúy.
Trước đây Lục Thiệu Đường gửi tiền từ đơn vị về cũng như vậy, ghi tên cả ba người, bất cứ ai trong ba người đi nhận tiền cũng được, nhưng thường thì đều là Phương Địch Hoa đi nhận.
