Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 92
Cập nhật lúc: 25/12/2025 03:04
Thời gian trôi nhanh, loáng một cái đào trong vườn đã chín rộ, lại thêm mấy ngày mưa liên tiếp nên quả nào quả nấy được rửa sạch sẽ, mọng nước.
Sau cơn mưa, ngoài đồng bùn đất nhão nhẹt không thể làm việc, đội sản xuất bèn tổ chức cho xã viên sửa chữa nông cụ, tu bổ nhà cửa, sẵn tiện nhắc nhở ai có bệnh trong người thì mau tìm bác sĩ mà xem, cần dán cao thì dán, cần châm cứu thì châm, đừng đợi đến lúc thu hoạch bận rộn lại đau đến mức không bò dậy nổi, làm lỡ việc kiếm điểm công.
Mấy ngày này không phải ra đồng, cả nhà họ Lục trừ lão Lục ra thì ai nấy đều khá thênh thang. Lâm Thúy giúp cha chồng chép lại sách y, Lục nhị ca thì đan dép cỏ. Phương Địch Hoa dẫn cả nhà hái hết đào chín xuống, chỉ để lại mấy quả nhỏ cho bọn trẻ con hái dần ăn chơi. Giống đào lâu năm này nếu chăm sóc tốt thì sai quả lắm, trừ đi những quả bị rụng hay bị sâu đục thì một năm cũng thu được cả trăm ký. Tất nhiên đó là nhờ lão Lục biết cách chăm bón, tốn không ít tâm sức, chứ nhà nào không có kinh nghiệm hay không có thời gian quản lý thì một cây cùng lắm chỉ được trăm quả, cuối cùng vào bụng chắc chỉ được ba bốn chục quả là cùng.
Hôm nay Phương Địch Hoa đem chia cho hàng xóm láng giềng thân thiết mỗi nhà vài quả, rồi sai anh em Lục An đi gửi cho nhà Lục Hợp Hoan và Lâm Ái Đệ ở thôn sau, ngay cả con gái lớn và cháu gái lớn ở công xã bà cũng gửi quà sang.
Nhà ngoại của Phương Địch Hoa, nhà chị gái của lão Lục, rồi cả nhà ngoại của ba cô con dâu, bà đều tính toán cả, nhân tiện cho ba cô con dâu về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến. Bình thường đi làm không có thời gian thăm thân, thường thì có việc gì đều là tranh thủ tối mịt chạy đi một chuyến rồi về ngay, chứ muốn đi thăm chính thức thì phải đợi gặt lúa xong, Tết nhất hoặc nhà có người già làm thọ, tất nhiên những nhà có tiền có của thì không tính.
Lão Lục phải đi làm, Phương Địch Hoa ở nhà nấu cơm nên để Lục đại ca thay bà đi gửi quà bên nhà ngoại, Lục nhị ca đi nhà cô. Chị em của bác Lục thì giao cho Lục Thiệu Tài tự mình đi, hắn lại đòi thêm một sọt cho bên nhà cậu, đào chín rồi không ăn cũng hỏng nên Phương Địch Hoa không keo kiệt mà đưa cho hắn.
Còn về nhà ngoại của các cô con dâu thì để họ tự đi. Chị dâu cả và chị dâu hai đều không vấn đề gì, nhưng Lâm Thúy một mình xách sọt đào, lại dắt theo hai đứa nhỏ thì e là vất vả.
Chị dâu cả bảo: "Thím ba đừng lo, để chị gánh đòn gánh đưa thím về nhà ngoại, sau đó chị mới sang bên nhà chị, lúc về chị lại qua đón thím."
Từ khi Lâm Thúy được biểu dương lại còn nhận bằng khen, thái độ của chị dâu cả đối với cô lập tức chuyển từ nhìn xuống thành nhìn lên, chẳng thèm qua giai đoạn quá độ bằng vai phải lứa luôn. Cách gọi "thím ba" chính là biểu hiện sự tôn trọng của chị dành cho Lâm Thúy, không còn gọi là "vợ thằng ba" nữa.
Lâm Thúy cười: "Thế thì em cảm ơn chị cả nhiều."
Vốn dĩ Lục Thiệu Đường mới mất, Lâm Thúy đang trong thời gian tang chế, trong vòng trăm ngày không nên đi thăm người thân. Nhưng Phương Địch Hoa trước giờ không bắt Lâm Thúy và hai đứa nhỏ để tang, dân làng cũng chẳng để ý, đều nghĩ là thân nhân liệt sĩ thì không cần mấy cái đó. Còn về phía nhà ngoại, bà nội Lâm không câu nệ mấy chuyện này, ngay từ đầu bà đã nói: con dâu không để tang cha mẹ đẻ người ta à? con gái không để tang bố mẹ chồng à? Vì cái này mà không cho con gái về nhà chắc? Miễn là không mặc tang phục thì bà bảo chẳng sao cả.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, chị dâu cả thu dọn thỏa đáng, xắn ống quần đi chân trần: "Thím ba, Điềm Điềm, Phán Phán, đi thôi!"
Lúc này mưa đã tạnh, nhưng vì mưa liên tiếp năm sáu ngày lớn nhỏ nên mặt đất bùn lầy, vì vậy bọn họ vẫn đi chân đất. Trên đường chủ yếu là đất bùn, cũng không có mảnh chai hay đinh nhọn gì nguy hiểm nên đi chân trần không sao. Tuy nhiên da Lâm Thúy mỏng, sợ đá dăm đ.â.m vào chân nên cô vẫn mang dép cỏ.
Chị dâu cả gánh đòn gánh, một đầu là sọt đào, một đầu khác cho Phán Phán và Điềm Điềm ngồi vào mỗi bên một đứa. Hai đứa nhỏ đã ăn đào chán chê rồi nên Lâm Thúy đưa cho mỗi đứa một quả dưa chuột gặm. Phán Phán bảo bác cả để đào dồn vào một đầu, cho cậu bé và Điềm Điềm ngồi chung một đầu để còn có người nói chuyện.
Thế là hai chị em dâu gánh theo con nhỏ lên đường, trở thành một cảnh tượng sinh động khiến người qua đường cứ phải ngoái lại nhìn: "Xem kìa, hai đứa nhỏ nhà người ta khôi ngô quá!", "Nhìn chị em dâu nhà họ Lục xem, quan hệ tốt thật đấy, chẳng bù cho mấy nhà suốt ngày cãi vã."
Đi qua những đoạn đường đặc biệt bùn lầy, chị dâu cả gánh đòn gánh bước đi vững chãi, còn Lâm Thúy tự đi mà suýt thì ngã nhào vào vũng bùn. Chị dâu cả bèn gánh đòn gánh đưa bọn trẻ qua trước, rồi quay lại bế Lâm Thúy qua.
Lâm Thúy chân thành cảm kích và ngưỡng mộ: "Chị cả, chị thật sự... giỏi quá."
Nhìn đôi bàn chân to của chị, rộng gấp đôi chân mình, chẳng trách bước đi lại vững vàng như thế. Chị dâu cả thẹn thùng cười: "Có dịp thì nhớ khen chị một câu trước mặt anh cả của thím nhé."
Lâm Thúy đáp: "... Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ khen."
Vừa vào đến làng, phía sau bỗng gặp một gã đàn ông tầm bốn mươi tuổi, gã ở trần, quần áo xộc xệch bẩn thỉu gần như tuột khỏi mông, trên tay xách một sọt cỏ xanh. Nhìn thấy Lâm Thúy, gã nhe hàm răng đen vàng khấp khểnh cười: "Ái chà, con bé Trắng về rồi đấy à?"
Nhìn thấy kẻ này, Lâm Thúy thật sự là kẻ thù gặp nhau, mắt đỏ sọc. Đây chẳng phải là tên Triệu lão tam khốn khiếp lúc Lâm Thúy còn nhỏ luôn lén lút chặn đường cô, làm ra bộ mặt dê xồm bảo "bé Trắng cho chú thơm một cái" sao? Hắn còn thường xuyên tụt quần trước mặt những cô bé nhát gan! Lúc Lâm Thúy lấy chồng về thăm nhà, tên khốn này còn dám chặn đường nói lời lưu manh với cô!
Lâm Thúy hét lên với chị dâu cả: "Chị cả, đ.á.n.h hắn cho em!"
Chị dâu cả tuy cao lớn khỏe mạnh giống mẹ chồng nhưng tính tình lại không đanh đá bằng, vừa nghe Lâm Thúy bảo đánh, chị liền phản xạ có điều kiện đặt đòn gánh xuống, vung chiếc đòn gánh lên "bạch" một phát đ.á.n.h thẳng vào người gã đàn ông khiến gã ngã lăn quay ra đất, đau đớn gào lên một tiếng như bị ai thiến mất vậy.
Lâm Thúy hừ lạnh: "Triệu lão tam, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội đ.á.n.h gãy cả ba cái chân của ông!"
Loại rác rưởi này vĩnh viễn không bao giờ sửa đổi, hễ có cơ hội là sẽ làm bậy. Triệu lão tam sợ đến mức bò lồm cồm chạy mất dép, ngay cả cái sọt cũng chẳng buồn nhặt. Hắn chỉ giỏi hù dọa mấy cô bé, chứ không dám đối đầu với mấy người đàn bà dữ dằn.
Chương 38: Nữu Hỗ Lộc · Lâm Thúy
Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò hỏi: "Mẹ ơi, sao lại là ba cái chân ạ?"
Chị dâu cả nghe xong thì cười ha hả.
