Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh - Chương 293:---
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:39
Đám thanh niên trí thức đi theo Khương Mật cũng đâu có ngốc nghếch. Bọn họ đều nhìn thấy tầng hầm ngầm đã bị khóa chặt kia.
Lúc này, ai nấy đều căm hận tận xương tủy những kẻ nhà họ Cao với tâm địa độc ác này.
Họ cũng muốn để hai cô gái nhỏ hung hăng này trút hết mọi uất hận.
Khương Dung nhìn hai cô gái nhỏ, cũng lờ mờ đoán ra phần nào. Cô rùng mình, toàn thân phát lạnh. Mạng cô ấy lớn thật, cũng may là chỉ bị áp bức, chưa đến nỗi bị giam cầm. Cô không biết Cao Khánh, Cao Kiếm có từng nghĩ đến việc bắt cóc Khương Mật hay không, nhưng chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi, cô đã thấy tim đau nhói.
Khương Miểu nắm tay Khương Dung: "Chị cả, đừng sợ."
Khương Dung vội vã chạy vào bếp, tìm một lọ muối, đổ vào chậu rồi hòa tan vào nước. Sau đó cô bưng chậu nước muối ra, tạt thẳng lên người nhà họ Cao.
Vết thương dính nước muối, cơn đau rát càng dữ dội hơn bội phần. Trong số những kẻ này, thảm hại nhất chính là Cao Khánh và Cao Kiếm. Hai tên bị lột truồng đánh đập, toàn thân trần trụi, chỉ còn mảnh quần rách bươm che đậy, phần thân dưới đã biến dạng vì m.á.u me và thương tích. Khi dính nước muối vào... đau muốn chết. Cả hai vật vã lăn lộn dưới đất, muốn bỏ chạy cũng không còn đường nào thoát.
Khương Mật gọi Trần Minh Kính và Liêu Hướng Nguyên, nói chú Phương gọi họ vào. Sau khi Trần Minh Kính dặn dò các chú công an khác bảo vệ chặt chẽ Khương Mật và mọi người, anh cùng Liêu Hướng Nguyên bước vào trong phòng.
Những người vây xem thấy người nhà họ Cao bị đánh đập thảm khốc như vậy, lúc này cũng thấy sởn gai ốc. Lỡ đâu lỡ vận bị vạ lây, đến cả cái 'gốc' cũng chẳng còn thì biết kêu ai? Không còn ai dám khuyên can nữa.
Trong đám người, một nam thanh niên cúi đầu xoay người định chuồn đi, nhưng Dư Phi đã chặn ngay trước mặt gã. "Lao Hồng Phúc, mày định chạy đâu đấy? Thằng chủ mày đang bị đánh nhừ tử kia, mày không vào can sao?" Dư Phi nắm lấy vành tai Lao Hồng Phúc, lôi xềnh xệch gã ta trở lại.
Lao Hồng Phúc co rúm người, khép nép nói: "Anh Dư Phi, tôi cũng bị chúng ép mà thôi, nếu không làm theo, tôi cũng sẽ ra nông nỗi như chúng nó. Anh tha cho tôi đi!"
Dư Phi tất nhiên không nghe lọt tai, liền đạp gã ta một cước, đẩy thẳng vào vòng vây đang thụ hưởng "lễ tẩy tội" bằng roi vọt và gậy gộc.
Trận đánh này kéo dài rất lâu, cho đến khi Dư Mai và Kỷ Oánh Oánh kiệt sức, đánh không nổi nữa, roi vọt và gậy gộc tuột khỏi tay, trận đánh mới xem như tạm ngưng. Hai người ngồi bệt xuống đất thở dốc, chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Bên ngoài lại có thêm một số người kéo đến, là đám thanh niên từ đại đội Hoa Đào và đại đội Hà Hoa. Những người này, khi vừa tới nơi, nhìn thấy tình cảnh m.á.u me bầm dập, đều trợn mắt há hốc mồm kinh hãi.
"Đây là muốn làm gì? Còn có vương pháp hay không, dám hoành hành trong đại đội của người khác, xem chúng ta đều đã c.h.ế.t sao?" Một thanh niên mặc quân phục màu xanh lá cây căm tức trừng mắt nhìn đám người Khương Mật. Gã ta xông vào, lay lay đội trưởng Cao dậy. "Cậu họ, cậu làm sao thế này? Sao mà m.á.u me bê bết cả? Cháu, cháu sẽ thay cậu báo thù!"
Gã ta quay sang đám người đi theo: "Xông lên cho tao, trói hết bọn chúng lại!"
Hừ, được thôi, lại thêm một lũ đến nộp mạng. Đúng là một giuộc với bè lũ nhà họ Cao.
Đội trưởng Cao run rẩy cả người, vừa định thốt lời, đã bị Hà Chiêu Đệ đạp cho một cước ngã chỏng gọng. Cô ấy cười khẩy hai tiếng: "Ối chà, người một nhà tụi bây à? Vậy thì cùng nhau nếm mùi đi!" Cô ấy giật tóc thằng cha mặc quân phục kia, đạp thẳng một cước vào hạ bộ của hắn.
Người đàn ông lập tức cứng người lại, ôm lấy chỗ hiểm, rồi gào thét: "Xông lên cho tao, xông lên, g.i.ế.c c.h.ế.t con mẹ nó đi!"
Hà Chiêu Đệ liên tiếp đạp vào mặt gã ta: "Mày có bị điên không? Định g.i.ế.c tao trước mặt mấy chú công an à?"
Gã ta nghệt mặt ra, nhìn trời: "Công an á?" Làm sao gã nhìn thấy công an được, vả lại cũng chẳng ai nói cho gã biết. Những người khác không dám lên.