Thập Niên 70 Đoàn Sủng: Ta Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Cực Phẩm - Chương 146
Cập nhật lúc: 05/09/2025 05:57
Lục Giai Giai ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt dời đi: "Vậy anh rửa mặt đi, em đi trước đây."
Cô vừa dứt lời đã lập tức vòng qua trước mặt Tiết Ngạn, nhưng đi xa rồi, cô lại hơi buồn bực.
Lục Giai Giai khá là phiền muộn, cô đẩy nhanh bước chân, nhưng rất nhanh phía sau đã truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Cô còn chưa quay đầu đã bị một cánh tay người móc lấy eo.
Đợi khi cô phản ứng lại, Tiết Ngạn đã dồn cô vào góc tường.
"…" Mặt Lục Giai Giai hơi đỏ lên, vừa định lên tiếng đã nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân.
Tầm nhìn của cô liếc ra bên ngoài, trông thấy Triệu Xã Hội và mấy người đàn ông tới bên giếng uống nước.
Lục Giai Giai thu lại tầm nhìn, ngẩng đầu trông thấy cằm Tiết Ngạn, đây là góc tường ở cửa sân lớn, vị trí không lớn, cơ thể Tiết Ngạn cách cô chỉ có vài phân thôi.
Lục Giai Giai cảm thấy khí nóng trên người anh không ngừng cuồn cuộn phả tới, giống như lò lửa mùa đông khiến cả người nóng phát hoảng.
"Anh làm gì thế?" Lục Giai Giai đè thấp giọng hỏi.
Tai Tiết Ngạn đỏ bừng, cánh tay đặt bên ngoài cơ thể Lục Giai Giai, chắn cho cô, giọng nói hơi run: "Ướt rồi."
Ánh mặt trời buổi trưa rực rỡ, ở ngã rẽ góc tường có một đôi nam nữ đứng đó.
Người đàn ông rất cao lớn, gần như hoàn toàn bao phủ cô gái ở bên trong.
Trên mặt Lục Giai Giai không biết là nóng hay xấu hổ mà gò má càng lúc càng đỏ, cô liếc mắt nhìn phần váy bị ướt bên eo, trừng mắt nhìn Tiết Ngạn: "Đều là nước trên tay anh làm ướt mà."
Nếu không phải hai tay anh bám lên eo cô, làm sao váy cô có thể bị ướt được.
Gốc tai Tiết Ngạn đỏ đến sắp nhỏ máu, mặt căng rất chặt, môi mỏng vô thức mím thành một đường thẳng, cánh tay đặt bên cạnh lỗ tai Lục Giai Giai nổi hết gân xanh lên.
Anh cứng ngắc người, cố gắng nặn ra chữ từ trong cổ họng: "Phía sau ướt."
"Phía sau cái gì…" Lục Giai Giai chớp mắt với vẻ nghi ngờ, cô vẫn chưa phản ứng lại được.
"Chính là phía sau, phía sau…" Giọng nói của Tiết Ngạn càng ngày càng khàn.
Lục Giai Giai nhíu mày nhưng rất nhanh bụng đã chối một cái, tuy không rõ ràng nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến một khả năng.
Không phải chứ!
Trước đây ở thời hiện đại, mỗi lần cô đến tháng đều sẽ đau bụng vô cùng dữ dội, có đôi khi thậm chí cần phải uống thuốc giảm đau.
Nhưng lần này chỉ hơi khó chịu một chút thôi chứ không có một chút cảm giác nào khác nữa.
Cũng chính vì như thế nên cô chưa bao giờ liên tưởng đến loại chuyện này cả.
Tiết Ngạn lại cho rằng Lục Giai Giai vẫn chưa nghe hiểu nên cố gắng giải thích: "Sau váy dính thứ đó, rất rõ, không thể bị người khác nhìn thấy…"
"Em biết rồi!" Lục Giai Giai vội vàng ngắt lời anh, cô miết chặt ngón tay, chỉ hận không thể bịt miệng Tiết Ngạn, sau đó lại tìm một cái rãnh trên đất và chui vào sau.
Cô cúi đầu không nói tiếng nào, đang định đợi đám người Triệu Xã Hội uống xong nước rồi chạy về nhà.
Triệu Xã Hội vừa uống nước vừa nghển cổ nhìn, anh ta nhớ Tiết Ngạn ra ngoài uống nước trước mình, nhưng sao ở bên ngoài lại không thấy bóng dáng anh đâu?
Tiết Ngạn sợ bị Triệu Xã Hội nhìn thấy nên dựa về sau, đồng thời cánh tay đụng vào eo Lục Giai Giai, ra hiệu cho cô nhích vào trong một chút.
Lục Giai Giai: "…"
Cứ cảm thấy như thể hai người bọn họ đều đang làm chuyện không hay vậy.
Lục Giai Giai hơi nhích chân vào trong, cúi đầu nghịch ngón tay mình.
Tiết Ngạn thấy cô ngoan như con mèo nhỏ, rất muốn duỗi tay đụng vào quai hàm phồng lên của cô. Nhưng cuối cùng vẫn không dám làm bậy mà chỉ nhìn đỉnh đầu cô đến ngây người.
Mùa hè thi thoảng sẽ có một cơn gió thổi tới, hai người cách nhau rất gần, trên người Lục Giai Giai có một mùi hương nhẹ nhàng không ngừng chui vào trong hô hấp của Tiết Ngạn.
Anh cảm thấy có hơi nóng, duỗi tay kéo vạt áo trước ngực, ngay cả hít thở cũng mang theo khí nóng.
Lục Giai Giai thoạt nhìn rất bất động im ắng nhưng lỗ tai vẫn luôn chú ý nghe ngóng bên ngoài.
Cũng không biết Triệu Xã Hội phát điên gì nữa mà vẫn ở bên giếng lải nhải miết không thôi.
Cô nghĩ có khả năng anh ta uống nhiều nước nên chuẩn bị phun một ít ra từ miệng đây mà.
"Vụ thu hoạch sắp kết thúc rồi, có muốn buổi tối đi săn chung không?" Người đàn ông bên cạnh Triệu Xã Hội huých khuỷu tay mình vào tay anh ta.
"Đi săn?" Triệu Xã Hội hơi dừng lại, đột nhiên nghĩ đến đây là một cơ hội tốt để nhận được trái tim của Lục Giai Giai.
"Phải ha, tôi thấy ngày kia vụ thu hoạch kết thúc rồi, đến lúc đó nhớ gọi tôi nhé."
Nói thích bao nhiêu cũng vô dụng, còn không bằng trực tiếp cho thịt ăn.
Lục Giai Giai chắc chắn thích ăn thịt, đến khi đó anh ta phải một mình săn được một con gà rừng cho cô.
Uống nước đủ rồi, Triệu Xã Hội nhìn xung quanh vẫn không thấy Tiết Ngạn đâu, mới cùng những người đàn ông ra ngoài chung trở về sân lớn.
Lục Giai Giai lén nhìn ra bên ngoài, thấy người đi rồi mới chạy từ bên trong ra, vội vàng định đi về nhà.
"Đợi đã."
Lục Giai Giai quay đầu dè dặt nhìn anh.
Tiết Ngạn cởi cái áo ngắn bên ngoài xuống thắt bên hông Lục Giai Giai, nhưng thấy bụi bên trên làm bẩn cái váy màu xanh nhạt của cô, ánh mắt trở nên nặng nề.
Anh rụt ngón tay, hơi do dự rồi lại thắt chặt lại cho cô: "Hơi bẩn, có thể che…"
Người đàn ông cao lớn cúi đầu, đôi mắt đen hơi sợ sệt và u ám, Lục Giai Giai không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, cô chỉ có hoảng loạn: "Không, không bẩn, em không thấy bẩn."
Bây giờ cô chỉ muốn chui xuống đất luôn cho rồi.
"Có người hỏi cô thì cứ nói là áo của anh cô, sẽ không ai nói gì đâu."
Thời đại này trên cơ bản áo choàng ngắn của đàn ông đều là màu đen và màu xám, không có gì khác biệt cả.
"Em biết rồi, buổi chiều em sẽ trả cho anh."
Lục Giai Giai vụt cái chạy biến mất, bên dưới vạt váy màu xanh lục của cô có một vạt trắng, lúc chạy tôn lên cẳng chân thẳng tắp trắng nõn vô cùng ưa nhìn.
Chỉ là cái áo thắt trên eo vừa bẩn vừa đen, mỗi lần tiếp xúc với cái váy màu xanh lục đều có thể dính bụi bẩn lên đó, giống như đang tuyên bố rõ ràng với anh và Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn không tự chủ được mà siết nắm đấm, anh quả thật không xứng với cô nhưng lại một mực cưỡng cầu.
Nhưng cho dù có không xứng thế nào, anh cũng nhất định phải ăn được một miếng thịt thiên nga này!