Thập Niên 70 Đoàn Sủng: Ta Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Cực Phẩm - Chương 190

Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:02

Mấy ngày liên tiếp Tiết Ngạn đều đang bận kiếm tiền, buổi tối, anh cuộn bọc tiền lại, đếm được gần hai trăm đồng.

Đôi mắt của Tiết Ngạn u ám, có tiền rồi vẫn không được, anh nhất định phải tìm một cái tên cho nguồn gốc của số tiền này.

Chính sách trong một năm này đã rất buông lỏng, anh chỉ cần dùng cách thỏa đáng vẫn có thể có được một công việc ở trong thị trấn.

Tiết Ngạn ăn cơm tối xong lại đi vào núi, anh nhất định phải tìm được nhân sâm trăm năm.

Lễ hỏi có quy cách cao nhất ở thôn Tây Thủy nhất định phải có nhân sâm đi kèm, tổ tiên bọn họ có cách tìm được nhân sâm, lúc nhỏ anh đã từng nghiêm túc đọc qua.

Nhưng tìm nhiều ngày như vậy vẫn không tìm được.

Khi Tiết Ngạn rời đi thì Tiết Dương gần như bật khóc, cậu bé phun hai ngụm nước bọt ra ngoài: "Cha, lần sau cha nấu cơm có thể cho ít muối một chút được không? Làm tối hôm nào con cũng phải dậy mò vào nhà bếp uống một chậu nước lạnh."

Cha Tiết có hơi xấu hổ: "Cha cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, thêm muối không có tiêu chuẩn, còn không phải sợ bỏ ít sẽ không có vị sao?"

"Giời ơi!" Tiết Dương sụp đổ nhoài người lên bàn, cậu bé rất muốn ăn thịt thỏ mà Lục Giai Giai tặng.

Lục Giai Giai sắp gả cho anh cả của cậu bé rồi, đến khi đó cậu bé nhất định sẽ kính trọng gọi cô là chị dâu, cho dù kêu cậu bé phụng dưỡng cô về già cũng chịu luôn.

Bầu trời xung quanh đã tối, Lục Giai Giai dựa vào cái cây bên cạnh, hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào trong núi?

Cô không biết đã là lần bao nhiêu hỏi mình rồi, tại sao phải vào núi nhặt củi, tại sao không thể ngồi nguyên tại chỗ chỉ đợi ăn thôi là được.

Lục Giai Giai tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, giọng khàn đặc gọi xung quanh: "Anh tư, anh tư…"

Cô vừa gọi vừa chống hông đ.ấ.m chân.

Anh hai ly hôn rồi, Đại Sơn theo Điền Kim Hoa, nhưng mấy ngày nay chắc hẳn Đại Sơn sống ở nhà họ Điền không tồi, bây giờ cũng không đi cắt cỏ heo nữa mà cả ngày theo Đại Phi ở trong thôn chơi.

Chiều nay Lục Nghiệp Quốc săn được một con thỏ từ trong núi, nói sẽ dẫn cô cùng vào hang núi nướng ăn.

Lục Giai Giai chưa bao giờ nướng đồ ở nơi hoang dã nên lập tức đồng ý theo tới, còn mang theo một đống đồ gia vị, ngay cả mật ong trong nhà cũng bị cô múc hai muôi.

Khi trời sắp tối bọn họ mới đi vào núi, không đi sâu vào mà chỉ quanh quẩn cách chân núi không xa.

Trên đường đi bọn họ còn gặp Đại Sơn đang chơi thả cửa, Đại Sơn gầy hơn một chút, dù sao thức ăn ở nhà họ Điền còn lâu mới bằng ở nhà họ Lục được.

Lục Giai Giai cũng không để ý đến cậu bé, tâm trạng của cô đã sớm bình tĩnh rồi, nhìn thấy Đại Sơn cũng không có cảm giác gì cả.

Có đôi khi cô cảm thấy mình rất tuyệt tình, cô sẽ cố gắng bảo vệ người một nhà, nhưng có người một khi bị cô đá ra khỏi cục vậy cùng lắm cô chỉ buồn có hai ngày, sau này cũng không có cảm giác gì nữa.

Ngược lại Lục Nghiệp Quốc không phục, anh ta chửi một câu: "Thằng oắt con, không có lương tâm như người nhà họ Điền."

Lục Giai Giai chẳng nói gì cả, hai người đi vào trong núi tìm được một hang núi bắt đầu nướng thỏ.

Cô xung phong nhận việc ra ngoài nhặt củi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đi lạc nữa.

Đến bây giờ cô vẫn không biết tại sao mình không tìm được đường về, rõ ràng cô đã rất để ý xung quanh rồi.

"Anh tư, anh tư…" Lục Giai Giai gọi cũng hơi mất sức.

Quả nhiên có đôi khi con người không thể chịu khó, quá chịu khó ngược lại không tốt, cô hẳn nên ngồi đó.

Lục Giai Giai làm kiểu gì cũng không tìm được Lục Nghiệp Quốc, cô liếc mắt nhìn sao Bắc cực trên trời, biết phía bắc là đường xuống núi.

Suy nghĩ nhiều lần, cô định về nhà trước, gọi anh cả và anh hai cùng đi tìm anh tư.

Cô nương theo ánh trăng đi xuống chân núi, còn chưa đi được vài phút thì trên trời bỗng đổ mưa.

Lục Giai Giai: "…"

Thu hoạch lâu như thế cũng không thấy mưa, cứ cố tình mưa vào lúc cô lạc đường, có phải ông trời bất mãn với cô không?

Cô mày mò một lúc rồi cẩn thận đi tiếp, sau nửa tiếng đã nhìn thấy ánh đèn dưới chân núi.

Lục Giai Giai hào hứng sải bước chân.

Một giây sau.

"Á…"

Cô ôm chân đi sang một bên, trong mắt hiện lên một tầng sương mù nhạt, gương mặt nhỏ nhăn nhó.

… Cô giẫm phải thứ gì đó, nó trực tiếp đ.â.m xuyên qua giày chạm vào lòng bàn chân cô.

Lục Giai Giai cố gắng mở to mắt, muốn xem vừa rồi giẫm phải thứ gì.

"Sao thế?"

Lúc này sau đầu đột nhiên có giọng nói truyền tới, Lục Giai Giai giật nảy mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiết Ngạn.

Cô chớp mắt, mấy hôm nay Tiết Ngạn vẫn luôn bận sự nghiệp, có một lần cô thậm chí còn thấy anh tám, chín giờ mới trở về.

"Không…" Lục Giai Giai hơi dừng lại, đôi mắt đảo một cái rồi sửa miệng: "Vừa rồi em không nhìn đường, không biết bị thứ gì đ.â.m vào chân, đau lắm."

Cô gái trẻ ngẩng đầu, mím môi, quai hàm hơi phồng lên, bộ dáng vô cùng tủi thân.

Ngón tay của Tiết Ngạn hơi nhúc nhích, hỏi: "Đau lắm sao?"

Lục Giai Giai gật đầu, trái với lương tâm đáp: "Đâm đau lắm."

Tiết Ngạn vội vàng tiến lên một bước bế Lục Giai Giai lên, đang định đặt cô lên tảng đá bên cạnh để xem tình hình.

Nhưng đợi sau khi bế lên mới phát hiện qua mình quá đường đột.

Động tác của anh quá nhanh, Lục Giai Giai cũng giật nảy mình, ngón tay của cô vì hoảng hốt mà đặt lên vai Tiết Ngạn.

Cô liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt của anh gấp gáp.

Đây chắc hẳn không phải thái độ đối xử với người bình thường, hình như anh thật sự có ý với cô, còn bế cô.

Tiết Ngạn cứng ngắc vài giây, vừa định thả người xuống thì cô gái trong lòng vẫn luôn kêu đau chân.

Tiết Ngạn không kịp nghĩ nhiều hơn, trực tiếp đặt người lên tảng đá bên cạnh.

"Không biết có độc không nữa, để tôi xem." Ngón tay co quắp của Tiết Ngạn cởi giầy của Lục Giai Giai, sờ vào lòng bàn chân của cô.

Ngón tay anh thô chai, còn lòng bàn chân vốn đã mẫn cảm, Lục Giai Giai không nhịn được mà rụt về phía mình.

Tiết Ngạn cúi đầu, nghiêm túc nhìn.

Lòng bàn chân của Lục Giai Giai trắng hồng nhưng ở giữa lại có mấy nốt đỏ, không chảy m.á.u nhưng bên rìa lại đỏ lên.

"Rất đau sao?" Tiết Ngạn ngẩng đầu hỏi.

"…" Lục Giai Giai hoảng hốt mím môi, thật ra cũng không đau lắm.

Nhưng vì tiến một bước thăm dò Tiết Ngạn cho nên cô vẫn gật đầu.

"Vừa giẫm vào đâu?" Tiết Ngạn hỏi.

Lục Giai Giai chỉ về phía một đại thụ, Tiết Ngạn quay đầu nhìn qua, nhặt cành cây trên đất rồi đi qua lật tìm.

Rất nhanh ở đó đã vang tiếng loạt soạt loạt soạt.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.