Thập Niên 70 Đoàn Sủng: Ta Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Cực Phẩm - Chương 43

Cập nhật lúc: 05/09/2025 05:49

La Khinh Khinh dùng sức cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống, có khả năng là vì trời nóng nên gương mặt của cô ta hơi nhuộm màu hồng, rút bớt chút vẻ lạnh lùng lại thêm vào vài phần ngọt ngào, nước mắt lăn trên gò má khiến cô ta trông càng đáng thương tội nghiệp hơn.

Lâm Phong nhìn mà tim đau nhức từng đợt: "Trí thức La, cô đừng khóc, tôi biết cô đều là bất đắc dĩ cả thôi, cùng lắm sau này tôi giúp cô làm phần việc của cô."

La Khinh Khinh chợt trừng to mắt với vẻ khó tin, sau đó lại lắc đầu như cái trống bỏi: "Sao có thể như vậy được? Cậu cũng có việc phải làm, tôi không thể rước thêm phiền cho cậu được."

Lúc này Lâm Phong chỉ hận không thể moi t.i.m móc phổi ra: "Thế này có gì đâu, tôi là một người đàn ông, làm việc nhiều một chút cũng không có vấn đề gì cả!"

La Khinh Khinh nghiêm mặt: "Trí thức Lâm, cậu đừng nói nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu."

"Trí thức La, cô thật sự là một cô gái tốt, mấy người bên ngoài đó chỉ không hiểu cô…"

"Không nói chuyện này nữa." La Khinh Khinh lấy thuốc mỡ ra: "Đây là hộp tôi mới mua, mới dùng có vài lần thôi, có thể giảm sưng, anh thử đi."

Lâm Phong hơi do dự nhưng vẫn duỗi tay tới nhận lấy, ngón tay của hai người bất cẩn chạm vào nhau, đôi mắt của La Khinh Khinh lóe lên, ôm ngón tay mình quay người đi trông như xấu hổ: "Không nói với cậu nữa, tôi đi trước đây."

Cô ta chạy ra ngoài, vào một khắc cô ta ra khỏi cửa đó, linh hồn của Lâm Phong cũng bay đi theo.

Dưới một đại thụ um tùm, hai bé gái tám chín tuổi chắn trước người Lục Giai Giai.

Lục Hoa trừng mắt: "Tại sao các người muốn bắt nạt cô út của tôi? Tôi nói cho các người biết, cha tôi và chú tư rất biết đánh nhau đấy nhé!"

Lục Giai Giai lập tức dở khóc dở cười.

Một giây sau, giọng nói của mẹ Lục cũng từ xa truyền tới, khí thế hùng hổ, vô cùng vang vọng: "Ai dám bắt nạt con gái bà, chán sống rồi à?"

Lâm Tú Hà tự giác chột dạ, vội rụt cổ lại.

Lục Giai Giai xoa đầu hai cô gái nhỏ với vẻ bất đắc dĩ: "Không ai bắt nạt cô út của cháu cả, là vị Lý…" Gọi là chị thì vai vế hơi kém.

"Dì Lý cho cô út rau dại và nấm thôi." Lục Giai Giai ngồi xổm xuống, kêu hai đứa trẻ nhìn rõ: "Các cháu xem có đúng không nào."

"A…" Hai bé gái cúi đầu ngại ngùng.

Mẹ Lục cũng chạy tới, bà ta vừa liếc mắt cái đã nhận ra trong mấy trí thức nữ này có vài người hôm qua gây chuyện, mới vừa lẩm bầm vừa đi tới bên cạnh Lục Giai Giai: "Vất vả lắm mới có một ngày nghỉ còn không mau đi đào rau dại, thôn Tây Thủy cũng không nuôi người nhàn rỗi đâu."

Các trí thức nữ tự thấy chột dạ: "Vâng, làm phiền mọi người rồi, vậy chúng tôi đi trước."

Lục Thảo ở cách đó không xa nghiến răng nhìn, mẹ Lục chắn Lục Giai Giai ở phía sau, giơ tay phủi sạch quần áo cho cô, một người ngày thường chua ngoa là thế lại toát ra vẻ dịu dàng một cách dễ ợt như vậy.

Rau dại trong tay Lục Thảo đều sắp bị bóp nát rồi, tại sao cô ta không phải con gái của mẹ Lục, rõ ràng cô ta và Lục Giai Giai có cùng dòng máu, cùng một thế hệ, nhưng đãi ngộ lại cách biệt như trời và đất vậy.

Cô ta không chỉ ngày ngày phải ra đồng làm việc mà còn phải giặt quần áo, nấu cơm nữa.

Lục Thảo đi ra phía sau Lục Giai Giai, nói: "Chị họ, em đào rau dại chung với chị nhé, như vậy hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Lục Giai Giai sợ Lục Thảo phát hiện ra gà rừng nên không đồng ý mà đi cùng mẹ Lục.

Lục Thảo lại không cam lòng đi, cứ lẽo đẽo theo sau hai người bọn họ.

Rau dại có thể ăn ở chân núi phần lớn đều đã bị thôn dân đào sạch, muốn đào thêm ít rau dại mang về nhất định phải tốn rất nhiều sức lực.

Lục Thảo thích gần mẹ Lục, hai người cách nhau rất gần.

Lục Giai Giai nhàm chán vô vị lại nhìn thấy cỏ lá hình răng cưa, mới hỏi: "Mẹ, đây là gì ạ?"

"Cái đó không cần, không thể ăn, mọi người gọi là cây vấn vương…" Mẹ Lục nói rồi dừng lại: "Hình như còn có ít công dụng của thuốc bắc, có thể giải độc rắn."

Độc rắn… Lục Giai Giai nổi lên suy nghĩ muốn mang một ít về nhà, ai ngờ loại cỏ đó quá sắc, ngón tay cô không cẩn thận lại bị thương.

Lục Thảo lập tức nhìn thấy, vừa vui khi thấy người gặp họa vừa chạy tới bên cạnh Lục Giai Giai: "Chị họ, sao chị lại chảy m.á.u thế kia?"

Cô ta dùng áo mình lau vết thương cho Lục Giai Giai, trong quá trình còn cố tình dùng sức khiến m.á.u chảy nhiều hơn.

Lục Giai Giai cảm thấy đau nhức vội rút ngón tay mình về, Lục Thảo thấy vết m.á.u dính trên vạt áo nhỏ của mình, cơn buồn bực trong lòng mới tan đi vài phần.

Mẹ Lục quay đầu thấy một màn này cũng đau lòng muốn chết: "Mẹ ơi, sao lại chảy m.á.u thế kia?"

"Không sao, bị cứa có chút thôi ạ." Lục Giai Giai hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát gì, hai ngày trước cô còn thấy mẹ Lục bị đầu lúa mạch đ.â.m lên cánh tay mẫn cảm, so với mấy chuyện đó cô cảm thấy mình không có gì khác thường cả.

"Cứa ra một vết to như thế còn bảo không bị sao cái gì?" Mẹ Lục bỏ gùi của mình xuống, lấy vài cái lá bên trong cho vào miệng nhai, sau đó nhổ bã ra đắp lên ngón tay của Lục Giai Giai.

Một cảm giác mát mẻ bao lên vết thương, Lục Giai Giai thấy mẹ Lục sốt ruột cũng ngoan ngoãn duỗi ngón tay ra cho bà ta bôi loạn.

Lục Thảo thấy mà nhức nhối, đi vài bước qua bên cạnh tiếp tục đào rau dại.

Ai ngờ xử lý xong ngón tay của Lục Giai Giai, cách đó không xa lại truyền tới tiếng va chạm loạn xạ.

Sau đó nghe thấy có người hét.

"Lợi rừng chạy tới kìa…"

Trên núi cây cỏ rậm rạp, ngoại trừ con đường nhỏ mà thôn dân đi ra thì khắp nơi đều mọc cỏ dại lan tràn.

Heo rừng liều mạng chạy tới, sức lớn húc vào thân cây thậm chí còn làm cành lá trên đó lắc lư nhẹ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.