Thập Niên 70 Đoàn Sủng: Ta Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Cực Phẩm - Chương 436
Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:25
Bà đỡ nói với đôi mắt thâm quầng: "Cô đừng la nữa, nghe tôi, dùng sức đi."
Nếu không phải sợ nguy hiểm đến một mạng người thì bà ta cũng chẳng muốn tới.
Đỡ đẻ lâu ngay như vậy mà ngay cả một bữa cơm cũng không có.
Lục Thảo thì sao, người bẩn cũng thôi đi, lại còn không nghe lời, lúc không cho la thì cứ đói la, bây giờ nên đẻ con thì hết sức.
Bác gái cả Lục vội vàng cho Lục Thảo ăn mấy miếng trứng gà, Lục Thảo nuốt nước miếng, ăn từng miếng to, cơn đau truyền tới não khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Ăn ba quả trứng gà xong cũng có sức hơn, sau nửa tiếng cuối cùng Lục Thảo cũng đẻ được con.
Bác gái cả Lục lau người đứa trẻ rồi tìm cái áo bọc lại.
"Mẹ, con trai hay là con gái?" Lục Thảo yếu ớt mở nửa mắt, hỏi.
"Con trai, là một thằng cu đây."
Lục Thảo ngất xỉu trong sự hài lòng.
Cô ta muốn sinh một đứa con gái để nuôi nhà trước, nhưng nghĩ lại vẫn là đẻ con trai tốt hơn.
Sau khi có con trai sẽ có người chống lưng cho cô ta.
Bác gái cả Lục thở dài một tiếng, bà ta nói với Châu Văn Thanh: "Bây giờ cậu có vợ có con trai rồi, sau này cũng phải chăm chỉ làm việc đi, bằng không làm sao nuôi gia đình được, làm sao xây nhà lấy vợ cho con trai cậu?"
Châu Văn Thanh nhìn đứa trẻ yếu ớt trên giường, anh ta nhíu mày: "Nhỏ như thế sao mà nuôi?"
Bác gái cả Lục: "…"
"Hơn nữa, Tiểu Thảo còn phải ở cữ, một mình con cũng không chăm sóc được, mẹ, hay là mẹ đón Tiểu Thảo về nhà mẹ đẻ ở vài ngày đi, mẹ yên tâm, con ở nhà nhất định sẽ chăm chỉ làm việc."
"… Cút mẹ nhà mày đi, vợ mày đẻ con lại kêu tao đón về nhà mẹ đẻ nuôi à!" Bác gái cả Lục đặt đứa bé xuống, đánh mấy cái vào gáy Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh rụt cổ lại, dùng tay che: "Con cũng đành chịu thôi, bản thân con quả thật không nuôi được hai người đâu, hơn nữa con có rất nhiều chuyện đều không hiểu, cũng không biết nên chăm sóc cô ta ở cữ thế nào nữa."
"Tự mày nuôi đi!" Bác gái cả Lục quay người đi ra ngoài cửa.
Bà đỡ đứng ở ngoài cửa, nhìn bác gái cả Lục rồi mím môi.
Lúc này, bác gái cả Lục mới bình tĩnh lại, bà ta vội bảo: "Lát nữa bà đè bụng cho Lục Thảo nhé, tôi về nhà lấy tiền cho bà."
Bà đỡ gật đầu, nhìn về phía sân với vẻ buồn bực.
Đã mấy giờ rồi, bà ta còn chưa được ăn sáng đây này.
Canh rau dại tối qua sắp làm bà ta nôn sạch.
Người nhà này… bỏ đi, cũng là một mạng người.
Bên này, Lục Giai Giai quấn một cái khăn màu đỏ lên trán, đang bắt đầu ở cữ.
Tiết Ngạn có rất nhiều chuyện không hiểu nên mẹ Lục chỉ có thể ở bên giúp đỡ.
Hôm nay là chủ nhật, đám trẻ đều chạy qua đây thăm Lục Giai Giai và em bé.
"Em ấy nhỏ quá." Lục Hoa chạm vào tay của Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn ưm ưm hai tiếng, các chị gái vây quanh càng nhiều hơn.
Tiết Khiêm và Tiết Dương cũng chạy qua xem cháu trai nhỏ, Tiết Dương cẩn thận chọc vào trán của Bạch Đoàn.
"Oa oa oa!" Bạch Đoàn lập tức gào khóc.
Tiết Dương: "…"
Tiết Ngạn ra ngoài giặt tã, Lục Giai Giai vội vàng đi lên xem có phải con tè hay không, kết quả là ị.
Cô vẫn đang trong giai đoạn yêu thích Bạch Đoàn nên nhanh chóng thay tã cho đứa nhỏ.
Mẹ Lục ném cái tã vừa thay vào trong cái chậu được làm riêng: "Em bé có thể ăn có thể ị, nhưng phải để ý, giặt tã xong phải phơi dưới nắng to cho khô, nếu là mùa đông còn không đủ cho nó dùng."
Bạch Đoàn lẩm bẩm, miễn cưỡng mở mắt, hé ra được một khe hở.
…
"Nó mở mắt kìa." Tiết Dương kêu thành tiếng, cậu bé chỉ vào Bạch Đoàn với vẻ ngạc nhiên.
Bạch Đoàn đạp chân nhỏ, đôi mắt lại chớp vài cái rồi hoàn toàn mở ra.
Chẳng qua là tuổi còn quá nhỏ, làn da lại hơi nhăn nheo, mắt hẹp dài, trông rất giống mắt phượng.
Mẹ Lục đi qua nhìn: "Ôi, mở mắt sớm như vậy à, xem chừng nuôi trong bụng không tồi."
Lục Giai Giai: "…" Cô thật sự đã ăn rất tốt.
Mẹ Lục nói với một đám trẻ: "Xem xong rồi ra ngoài hết đi, đừng có léo nha léo nhéo gió vào hết đây rồi."
Đám trẻ sờ bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn rồi lần lượt đi ra ngoài.
Lúc này, Tiết Ngạn bưng một cái chậu đi từ bên ngoài vào, mặt trời quá gắt, vừa ra cửa đã hun cả người nóng hầm hập.
Tiết Ngạn vắt khô tã, vắt lên dây thừng, mẹ Lục lại cầm mấy cái tã nữa ra.
"…" Tiết Ngạn cụp mắt liếc nhìn.
Mẹ Lục nhìn cái tã đã giặt xong: "Giặt rất sạch, chỉ là bị vắt nhăn hết cả rồi, lúc con giặt tã nhẹ tay một chút, đừng để đến lúc đó lại rách."
Tiết Ngạn gật đầu.
Mẹ Lục dặn dò: "Đúng rồi, con cầm lương thực trong nhà kêu cha con đi đổi trứng gà sống trong thôn đi, sau đó luộc chín, phát cho hàng xóm gần đây mỗi nhà một quả trứng vỏ đỏ."
Thật ra trong nhà có trứng gà, nhưng trực tiếp phát cũng khó tránh khỏi quá giàu sang, dùng lương thực đổi trứng gà vừa có thể giấu giàu, cũng có thể chứng tỏ bọn họ thích con.
Dù sao thì người sinh con xong phát trứng gà vỏ đỏ cũng không nhiều.
Tiết Ngạn hiểu rõ ý của mẹ Lục, cầm vài cân lương thực cho cha Tiết.
Trứng gà mà người già đổi sẽ có ngụ ý tốt hơn.
"A… A…" Bạch Đoàn động ngón tay, lại đá chân.
Lục Giai Giai cực kỳ thích, cô nhấn vào mũi của đứa nhỏ chơi đùa.
Đứa bé vừa mở mắt không nhìn rõ người nhưng có khả năng là ở trong bụng của Lục Giai Giai mười tháng, rất quen với giọng nói và mùi hương này nên vẫn luôn kêu ưm ưm ngoan ngoãn.
Cũng không biết là nó đang dỗ Lục Giai Giai, hay là Lục Giai Giai đang dỗ nó nữa.
Tiết Ngạn đi vào, nhìn thấy hai người đang chơi rất hào hứng, anh im hơi lặng tiếng lại gần, chêm lời vào: "Nó lại tè à?"
Lục Giai Giai dừng động tác, thành thật gật đầu.
"Để anh xem."
"Vừa em đã thay cho con rồi."
"Anh xem đã lau sạch hay chưa."
"…"
Dưới mỗi một câu ám thị, Lục Giai Giai chợt phát hiện ra Bạch Đoàn không hề thơm như thế.
Tiết Ngạn nhìn, thấp giọng nói một cách nghiêm túc: "Bây giờ em đang ở cữ, không thể đụng vào nước lạnh, còn không thể tắm, nếu trên tay với người dính mùi thì chỉ có thể ngửi mà ngủ thôi, tốt nhất em đừng thay tã cho con, bằng không người sẽ dính mùi thối."
"!" Lục Giai Giai ngửi tay vừa mới lau của mình.
Vẫn được, không có mùi gì cả, chỉ là trong lòng rất khó chịu mà thôi.