Thập Niên 70 Đoàn Sủng: Ta Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Cực Phẩm - Chương 9
Cập nhật lúc: 05/09/2025 05:46
"Không… không phải…" Châu Văn Thanh vội xua tay, mặt đỏ bừng vì tức.
Nếu không phải bỗng dưng người ta đổi việc của anh, còn muốn ép anh cưới Lục Giai Giai, thì đời nào anh phải mò tới đây?
Anh thở hắt ra: "Cháu chỉ muốn tới hỏi đại đội trưởng tại sao đột nhiên đổi công việc của cháu?"
Đổi việc? Khuôn mặt nhỏ của Lục Giai Giai liền ánh lên chút vui mừng.
Không ngờ cha Lục lại thật sự nghe lời cô nói.
"Tại sao đổi công việc của cậu? Đương nhiên là nghe theo yêu cầu của quốc gia rồi." Mẹ Lục chống nạnh: "Sắp tới vụ thu hoạch rồi, chuyện bé như cái rắm cũng chạy đi tìm đại đội trưởng, ai cũng như cậu thì người ta làm việc kiểu gì nữa?"
Châu Văn Thanh sầm mặt.
Người nhà họ Lục đúng là chẳng ra gì, có c.h.ế.t anh cũng không lấy Lục Giai Giai.
Anh tức tối vung tay bỏ đi.
Sắc mặt mẹ Lục còn u ám hơn cả anh ta.
Việc ghi chép công điểm, quản lý nông cụ vốn nhẹ nhàng, nhưng cũng cần biết chữ, biết tính toán.
Cái thôn Tây Thủy này mấy ai học cao, ngoài mấy thanh niên trí thức, thì chỉ có con gái bà là học xong cấp ba.
Ngày trước đoàn văn công giải tán, cấp trên bù lại, giao việc này cho Giai Giai.
Vậy mà con bé dở hơi, tự dưng lại muốn nhường việc cho Châu Văn Thanh, dù bản thân phải ra đồng làm nặng nhọc.
Nhà không đồng ý, nó liền tuyệt thực, cha Lục đành chịu thua, tạm để Châu Văn Thanh làm thay, nhưng hồ sơ vẫn đứng tên Giai Giai.
Mẹ Lục hậm hực lẩm bẩm: "Hơn một năm ăn sung mặc sướng, giờ lại tưởng mình là ai. Mấy trợ cấp, phiếu lương đó vốn là của con gái bà."
Mấy thanh niên trí thức khác thì về quê, dần hòa nhập, làm việc chẳng thua ai.
Chỉ riêng Châu Văn Thanh, ăn của nhà bà, mặc của nhà bà, cả năm vẫn chẳng khác lúc mới về.
Thế thôi cũng được, đằng này còn giở giọng "chỉ coi con gái bà là em gái".
Hừ, con gái bà đầy anh trai, ai thèm loại công tử bột yếu ớt như hắn!
Mẹ Lục chửi rủa một thôi một hồi rồi hầm hầm quay vào.
Lục Giai Giai vội chống nạng ngồi xuống ghế xích đu.
Lúc đầu còn vui vì cha đổi việc của Châu Văn Thanh, nhưng nghĩ kỹ, việc đó vốn là của mình mà?
Nụ cười trên môi cô liền tắt ngấm.
Công việc ấy vừa nhẹ, vừa được công điểm cao, mỗi tháng lại có trợ cấp vì đứng tên trong thị trấn.
Thành ra, suốt hơn một năm qua, nhà họ Lục nuôi Châu Văn Thanh không khác gì nuôi báo cô.
"Em gái, nước tắm xong rồi." Điền Kim Hoa từ bếp bước ra.
Con gái nhà người ngày nào cũng được tắm, quý như vàng, không hiểu nhà họ Lục nghĩ gì mà nuông chiều vậy.
Nuông chiều con gái thì thôi, sao không biết thương con gái mình?
Ba đứa con gái của ả chưa từng được bà già kia nâng niu lấy một ngày.
Suy nghĩ của Lục Giai Giai bị cắt ngang. Nghĩ đến công điểm và trợ cấp đã mất, trong lòng cô lại chán chường.
Mẹ Lục về nhà, tu một hơi nước mát, rồi ánh mắt bất giác liếc xuống chân con gái, lòng lại dấy lên suy nghĩ—con gái què cũng có cái lợi riêng.
Trương Thục Vân từ trong nói vọng ra: "Mẹ, cơm nấu xong rồi ạ."
"Đợi chút đi, đợi cha cô về rồi ăn chung."
Mẹ Lục bưng ra hai bát canh trứng gà, một bát đưa cho Lục Giai Giai, bát kia chia làm hai phần:
"Hai người các cô cho con ăn trước đi."
Con trai út của Trương Thục Vân là Chuyên Đầu mới ba tuổi, con gái út của Điền Kim Hoa là Tiểu Dạ mới hai tuổi.
Ngoài Lục Giai Giai, chỉ hai đứa nhỏ này mỗi ngày mới được ăn nửa quả trứng gà.
Điền Kim Hoa ôm con gái út trên tay, tiện tay bẻ miếng trứng cho mình nếm trước. Ai ngờ vừa nhét vào miệng đã bị mẹ Lục từ cửa bếp bước vào, không nói không rằng, giơ tay gõ bốp một cái vào gáy.
"Đồ ăn cho con gái cô mà cũng tranh à."
Thời buổi này, cái gì cũng thiếu, chỉ trứng gà là quý nhất, trẻ nhỏ thiếu chất thì còi cọc, ốm yếu. Mẹ Lục tuy thương con gái mình, nhưng cũng chẳng muốn cháu gái bị bỏ bê đến èo uột.
Điền Kim Hoa bị bắt quả tang, chỉ biết cười giả lả: "Con chỉ sợ nóng quá, làm phỏng miệng Tiểu Dạ thôi."
Trong bụng lại nghĩ, con gái thì ăn trứng làm gì, phí của, chẳng bằng để con trai mình ăn.
"Sợ nóng thì cô không biết thổi à, ai cho cô ăn? Bà đây già thế này mà một quả trứng còn nỡ để dành, lại để cho cô ăn chắc?"
…
Nhà xây kiểu này, tường vách chẳng cách âm, Lục Giai Giai đang tắm trong buồng vẫn nghe rõ từng câu.
Anh hai Lục Cương Quốc có bốn đứa con: con gái cả Lục Hảo, con trai thứ Đại Sơn, con gái ba Lục Viên và con gái út Lục Viện. Trong bốn đứa, Điền Kim Hoa thương thằng Đại Sơn nhất, còn ba đứa con gái thì hờ hững, đặc biệt là đứa út Tiểu Dạ — gần như chẳng có chút kiên nhẫn nào.
Ngón tay đang cầm khăn tắm của Lục Giai Giai khẽ siết lại.
"Á…" Chưa kịp tức giận thì lòng bàn tay đã đau nhói, cúi xuống nhìn, lớp vảy vừa kết hôm trước nay đã nứt.
Cô khẽ thổi mấy hơi cho dịu, rồi cầm khăn mặt nhúng nước ấm lau qua người.
Nhiều chỗ chẳng với tới được, chân lại bị thương, không dám cử động mạnh, đành lau qua loa.
Vừa vắt khăn định lau lưng thì cửa bị đẩy một cái.
Hửm?
Cô lập tức hỏi: "Ai đó?"
"Mẹ đây." Mẹ Lục vừa đẩy cửa vừa càu nhàu: "Khóa cửa làm gì thế con?"
Mỗi lần bà đẩy là then cửa lỏng thêm chút. Lục Giai Giai chỉ cài hờ, theo sức của mẹ, cánh cửa dần lùi vào.
"… Mẹ, con đang tắm mà." Cô nhắc khéo.
"Biết là con tắm rồi, nhưng người từ đầu đến chân bị thương, để mẹ lau cho. Tay con vụng, nhỡ làm vỡ vết thương thì khổ."
Lục Giai Giai giật mình, bàn tay khẽ nắm lại.
… Vỡ rồi còn gì.
"Đừng, con tự tắm được, sắp xong rồi." Cô vội từ chối.
Nhưng chưa dứt lời, cửa đã bị đẩy hẳn ra, mẹ Lục bước vào, tiện tay đóng lại.
Thấy mẹ xắn tay áo, bộ dạng chuẩn bị giành khăn, cô lập tức thấy bất an.
Mẹ Lục đưa tay giật lấy khăn: "Ngại ngần gì, hồi nhỏ toàn mẹ tắm cho con đấy thôi."
"Nào, ngồi xuống ghế để mẹ lau." Bà vừa nói vừa ấn cô ngồi xuống.
Tới nước này, Lục Giai Giai chẳng biết nói sao, chỉ thấy người lớn thế này còn để mẹ tắm cho thì hơi… khó tả.
Nhưng một giây sau—
"Mẹ, đau…" Cô ôm vai kêu khẽ: "Mẹ mạnh tay quá."
Mẹ Lục khựng lại, nhìn kỹ mới thấy vai cô đỏ ửng. Nhưng rõ ràng bà… đâu có dùng sức mấy…