Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 128
Cập nhật lúc: 25/12/2025 03:01
Rửa xong bát đĩa, dọn dẹp nhà bếp xong thì trời đã tối đen như mực. Giang Niệm xách đèn dầu vào phòng, nhưng khi nằm lên giường lò, cô kinh ngạc nhận ra mình bị mất ngủ.
Cô trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia sáng mờ nhạt bị mây đen che phủ mà dần thẫn thờ. Cô nhận ra, sau nửa năm quay lại nhà họ Hứa, tâm cảnh của mình đã hoàn toàn thay đổi. Giang Niệm lại xoay người, vô tư lăn một vòng trên giường, thầm nghĩ cái giường lò lớn thế này chỉ có mình cô nằm thật là thoải mái.
Cô ngủ một mạch đến sáng, lúc dậy Lục Duật đã làm xong bữa sáng. Trong nhà còn sót lại một củ khoai tây và một củ cải, anh xào một đĩa thức ăn, ăn kèm với bánh ngô hương hành. Vừa ăn xong thì anh Cương cũng sang gõ cửa, đ.á.n.h xe lừa tiễn họ ra huyện.
Trên đường đi, anh Cương hỏi: Lục hai à, cuối năm nay hai người có về nữa không?
Lục Duật đáp: Để xem tình hình đã anh.
Anh dự định mùa hè sẽ về một chuyến để sửa sang, tân trang lại ngôi nhà.
Anh Cương lại liếc nhìn Giang Niệm đang nhìn đông ngó tây, biết cô giờ đã khác xưa nên buông lời hỏi thăm: Con dâu nhà họ Hứa này, ở trên đơn vị có tốt không cháu?
Giang Niệm mỉm cười: Dạ tốt lắm ạ.
Anh Cương thấy cô thay đổi thực sự quá lớn. Anh nhớ đến mấy loại bánh ngọt mà cô gửi tặng hai lần trước, cả nhà anh ăn đều thấy cực kỳ ngon, có thể nói là chưa bao giờ được ăn loại bánh nào thơm đến thế. Ngay cả ra cửa hàng hợp tác cũng không mua nổi. Hơn nữa vợ anh đang mang thai, tính tình hay thèm ăn, sau khi ăn bánh Giang Niệm làm thì tối qua lại thèm suốt cả đêm. Anh định bụng hỏi xem cách làm thế nào để về bảo mẹ học theo, nhưng lời đến cửa miệng lại thôi. Thôi, tốt nhất là đừng hỏi thì hơn.
Đến huyện, Lục Duật mua vé xe khách, hai người ngồi xe lên thành phố, vừa vặn mua được vé tàu hỏa sáu giờ tối. Tuy bây giờ đang bài trừ mê tín nhưng nhiều người vẫn giữ hủ tục mùng bảy không ra đi, mùng tám không trở về, nên chuyến tàu hôm nay không quá đông đúc.
Đi đường cả ngày mệt lử, Giang Niệm vừa chạm lưng xuống giường nằm trên tàu là muốn ngủ ngay. Lục Duật xách bình nước nóng, liếc nhìn cô đang nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: Trong ba lô có bánh ngô còn lại từ sáng, đói thì em ăn tạm một miếng nhé.
Giang Niệm gật đầu: Vâng ạ.
Nghe tiếng tàu hỏa chạy xình xịch, Giang Niệm nhắm mắt ngủ thiếp đi. Lục Duật quay lại sau khi lấy nước, anh liếc nhìn hai người đàn ông ngồi ở ghế lối đi, nhìn cách ăn mặc chắc là người đi làm ở phố thị. Có một gã thanh niên cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Giang Niệm.
Lục Duật khẽ nhíu mày, đặt bình nước xuống bàn, kéo chăn đắp cho cô, sau đó ngồi xuống mép giường của Giang Niệm. Anh ngước mắt nhìn thẳng về phía gã thanh niên kia, gã thẫn người một giây rồi vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với người đối diện. Gã vừa ngồi xuống đây, cứ ngõ cô gái trên giường đi một mình. Cô ấy xinh đẹp quá, trông điềm đạm lại sạch sẽ, gã vốn định bắt chuyện hỏi xem cô đi đâu, không ngờ lại thấy người đàn ông xách nước quay về. Nhìn quan hệ của hai người, chắc hẳn là vợ chồng.
Gã thanh niên ngượng nghịu ho một tiếng, đứng dậy bảo bạn: Tôi đi lấy ít nước nóng. Người bạn đáp: Tôi cũng đi.
Cảnh vật ngoài cửa sổ tàu hỏa lùi lại phía sau thật nhanh. Lục Duật nhìn ra ngoài rất lâu, chợt nghe thấy tiếng trở mình bên cạnh. Anh cúi xuống nhìn Giang Niệm vừa lăn qua, cái chân vô tình gác thẳng lên đùi anh. Thân hình Lục Duật bỗng chốc căng cứng, anh mím môi, khẽ ho một tiếng rồi nhìn ra cửa sổ, tay nắm lấy cổ chân Giang Niệm dịch ra ngoài một chút, vành tai cũng đỏ lên một cách không tự nhiên.
Đến thành phố đã là chín giờ sáng hôm sau. Giang Niệm tối qua chẳng ăn miếng nào, ngủ một mạch đến sáng trắng. Cô dụi đôi mắt ngái ngủ, đi rửa mặt rồi theo Lục Duật xuống tàu. Hai người đến tiệm ăn quốc doanh ăn sáng, sau đó đi tới xưởng thêu quốc doanh. Cát Mai từng dặn khi nào cô quay lại thành phố thì qua đó một chuyến. Lần này hợp tác với ông chủ Hong Kong đã thành công, cô cũng coi như có một công việc ổn định, ở thời đại này có thể dựa vào tay nghề để nuôi sống bản thân rồi.
Đến xưởng thêu thì Cát Mai không có mặt, vẫn là cô nhân viên lần trước. Trương Tiếu nhìn thấy Giang Niệm và Lục Duật liền đứng dậy cười nói: Chị đến rồi đấy à, chị Cát hôm qua đợi chị cả ngày.
Giang Niệm bảo: Tôi có chút việc nên bị trễ, chị Cát giờ đang ở đâu?
Trương Tiếu đáp: Chị ấy đi xem vải thêu rồi, chắc tầm giờ ăn trưa mới về, hay là hai người ngồi đợi một lát?
Hiện tại chỉ còn cách đó. Cô gật đầu: Được thôi.
Diện tích xưởng thêu không quá lớn nhưng được ngăn thành hai gian. Gian ngoài bày tranh thêu, trên tường cũng treo đầy các tác phẩm. Góc tường có một gian nhỏ có rèm che thêu bốn chữ xưởng thêu quốc doanh, rèm chỉ che một nửa, từ khe hở bên dưới có thể thấy chân khung thêu. Trong đó chắc là phòng làm việc.
Họ ngồi cạnh cửa sổ, trên bộ bàn ghế kiểu cũ. Trên bàn đặt một lọ hoa giả giống hệt những mẫu hoa cũ mà cô từng thấy trong album ảnh của mẹ ngày xưa. Trương Tiếu bưng hai chiếc cốc men trắng đặt xuống bàn: Hai người uống nước đi ạ.
Lúc này đã gần mười một giờ, người qua lại trên đường cũng khá đông. Giang Niệm bưng cốc nước ấm tay, nhìn sang Lục Duật: Anh nghỉ thêm một ngày thế này không sao chứ?
Lục Duật đáp: Để anh về báo cáo tình hình với trung đoàn sau, không sao đâu.
Giang Niệm bấy giờ mới yên tâm, nhấp một ngụm nước nóng. Trương Tiếu ngồi ở quầy, tay cầm bức thêu mà Cát Mai giao cho để tập luyện, có mấy mũi khâu cô làm mãi không xong, liền nhìn sang Giang Niệm đang ngồi ngắm phố phường ngoài cửa sổ, bèn đứng dậy đi tới: Chị Giang, chị xem giúp em chỗ này với được không? Em thử hai loại mũi thêu rồi mà thấy vẫn không ổn.
Giang Niệm quay lại nhìn Trương Tiếu. Cô gái trẻ buộc tóc hai bên, đuôi tóc thắt dây đỏ, mặc chiếc áo bông sọc xanh xám, trông tuổi đời còn nhỏ. Cô nhìn xuống bức thêu trên khung tròn: Để chị thử xem.
Trương Tiếu đang thêu hình đôi uyên ương, nhưng mũi thêu hơi gồ ghề, màu sắc phía trước và phía sau không đồng nhất. Mặt trước nhìn còn tạm được nhưng mặt sau thì trông không thuận mắt chút nào. Giang Niệm cầm kim sửa lại vài mũi. Trương Tiếu cúi xuống ghé sát đầu quan sát kỹ, chẳng biết Giang Niệm làm thế nào mà những chỗ vặn vẹo lúc nãy bỗng chốc phẳng phiu, trông tự nhiên và đẹp hẳn ra.
