Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 145
Cập nhật lúc: 25/12/2025 03:04
Cát Mai nói: Chuyện hôm nay nhất định phải có một lời giải thích thỏa đáng, không thể phê bình vài câu là xong chuyện được.
Lãnh đạo nhà máy vốn đã chướng mắt bộ ba Hồ Chung Minh, Dương Quân và Phùng Nhân từ lâu. Dương Quân và Phùng Nhân trước đây tuy có lông bông nhưng ít ra còn biết chừng mực, từ khi Hồ Chung Minh chuyển đến, ba tên này như cá gặp nước, càng ngày càng quá quắt. Ngặt nỗi bọn chúng chưa gây ra chuyện gì quá giới hạn nên ông muốn đuổi việc cũng không tìm được lý do chính đáng.
Đây chính là cơ hội tốt.
Lãnh đạo lạnh mặt: Hai anh ở nhà ăn dám công khai bắt nạt đồng chí nữ của xưởng thêu quốc doanh, chặn đường đi, thậm chí còn động tay động chân, tác phong cực kỳ thiếu đạo đức, làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà máy. Tư tưởng của các anh có vấn đề rất lớn. Là công nhân nhà máy mà tư tưởng lệch lạc, tác phong bất chính, nhà máy chúng tôi không thể giữ các anh lại được nữa!
Lời vừa thốt ra, không ít người ở tổ hai thầm vui mừng. Dương Quân và Phùng Nhân ngày thường cứ cậy quan hệ thân thiết với tổ trưởng Hồ Chung Minh mà lên mặt hống hách, họ đã sớm ngứa mắt hai tên này rồi.
Dương Quân và Phùng Nhân cũng không ngờ chỉ vì chuyện vừa nãy mà bị đuổi việc. Nhà bọn chúng tuy ở thành phố nhưng cả gia đình đều chen chúc trong khu tập thể, hàng tháng đều trông chờ vào đồng lương nhà máy để sống qua ngày. Một khi mất việc, bọn chúng sẽ trở thành kẻ ăn bám, hơn nữa người bị nhà máy quốc doanh sa thải sẽ bị ghi vào hồ sơ, sau này có nhà máy nào tuyển người thì bọn chúng cũng chẳng còn hy vọng.
Mặc cho Phùng Nhân và Dương Quân có xin lỗi thế nào, Giang Niệm và Trương Tiếu đều không mủi lòng. Lãnh đạo cũng chẳng định cho bọn chúng cơ hội, ông đập bàn nói tiếp: Biết có ngày hôm nay thì trước đó đã làm gì rồi!
Rời khỏi nhà máy dệt, Cát Mai hỏi Giang Niệm: Em không bị thương chứ?
Giang Niệm lắc đầu: Em không sao ạ.
Cát Mai tức giận: Đều tại con bé Lư Tiểu Tĩnh, nếu không phải tại nó yêu đương với thằng khốn Hồ Chung Minh kia thì làm gì có mấy chuyện rắc rối này. Bà lại bảo Giang Niệm và Trương Tiếu: Hai đứa nó bị đuổi việc rồi, sau này không sao nữa đâu.
Vì bữa trưa mới ăn được vài miếng đã xảy ra chuyện, Cát Mai cũng thấy áy náy vì sự sơ suất của mình khi làm chủ nhiệm, bà đưa mọi người ra tiệm quốc doanh ăn trưa, Lục Duật cũng đi cùng.
Tầm này tiệm quốc doanh khá đông khách, họ tìm một cái bàn trong góc. Phục vụ bưng nước nóng lên trước rồi đưa thực đơn qua. Mỗi ngày tiệm cung cấp món ăn khác nhau, Cát Mai gọi hai món rồi đưa thực đơn cho Lục Duật.
Lục Duật không khách sáo nhận lấy, quay sang hỏi nhỏ Giang Niệm đang ngồi bên cạnh: Em muốn ăn gì?
Giang Niệm lướt nhìn thực đơn, hơn một tháng nay ăn uống đạm bạc ở nhà ăn nên cô đúng là có thèm thịt thật, nhưng vì Cát Mai mời nên cô cũng ngại gọi, liền khẽ nói: Em thế nào cũng được ạ.
Mắt Lục Duật thoáng hiện ý cười, anh gọi ba món mặn gồm thỏ kho tộ, gà hầm khoai tây và cá hấp.
Giang Niệm: …… Khá khen cho anh, đúng là không khách sáo chút nào.
Trương Tiếu cũng chớp mắt ngạc nhiên, nhìn sang Giang Niệm với vẻ căng thẳng đến mức không thốt nên lời. Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ được thấy bữa ăn nào thịnh soạn thế này, ngay cả tết ở nhà mà trong đĩa có vài lát thịt đã là chuyện vui lắm rồi.
Cát Mai không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn qua lại giữa Lục Duật và Giang Niệm, trong lòng thêm phần khẳng định.
Trương Tiếu đứng dậy rót nước cho mọi người, Lục Duật cũng đứng lên: Tôi đi rửa tay một chút.
Cát Mai gần như đoán được Lục Duật định làm gì, đến khi bà đuổi theo thì anh đã trả tiền xong rồi. Bà cười bất lực: Anh Lục, anh làm thế này là không được đâu nhé.
Lục Duật cười đáp: Ai trả cũng như nhau thôi chị. Anh chỉ muốn chị dâu được ăn uống thoải mái, không phải bận tâm chuyện nợ nần ai.
Ăn xong, bốn người chia tay trước cửa tiệm quốc doanh. Cát Mai nhìn Giang Niệm với ánh mắt đầy ẩn ý: Đi chơi vui vẻ nhé, về muộn một chút cũng không sao đâu.
Giang Niệm cười đáp: Dạ.
Lục Duật cúi đầu nhìn gương mặt tươi tắn của Giang Niệm, rồi cùng cô tản bộ trên con đường nhỏ. Hai người im lặng một lúc, cuối cùng Giang Niệm lên tiếng trước: Sao anh đến sớm thế?
Lục Duật bảo: Việc xong sớm nên anh qua luôn.
À. Giang Niệm mím môi hỏi tiếp: Anh lên thành phố có việc gì vậy?
Lục Duật khẽ hắng giọng: Đi thăm một người chiến hữu đã nghỉ hưu.
Bộ phim bắt đầu lúc bốn giờ chiều, họ đến rạp phim vừa kịp lúc. Giang Niệm thấy trước cửa rạp treo một tấm bảng đen nhỏ viết tên các phim chiếu trong ngày, hơi thở của thời đại lại một lần nữa ùa về. Lục Duật mua hai vé phim và ít đồ ăn vặt cho cô. Hai người vào rạp, ngồi ở hàng ghế thứ tư. Trước khi phim bắt đầu hai phút, khách khứa lục tục kéo vào, rạp phim vốn vắng lặng bỗng chốc kín người.
Bộ phim kể về những câu chuyện ở thập niên 50, Giang Niệm nhìn những bối cảnh xưa cũ dần trùng khớp với thực tại, tâm trí có chút m.ô.n.g lung. Hình ảnh trên màn ảnh phản chiếu trong mắt cô. Thời đại thuần khiết nhất, cũng có những tình yêu thuần khiết nhất.
Xem có hay không?
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, hơi khàn. Giang Niệm ngẩng đầu nhìn Lục Duật. Trong rạp ánh sáng rất tối, chỉ có ánh đèn từ màn hình chiếu lúc sáng lúc tối hắt lên những đường nét góc cạnh trên gương mặt anh. Anh hơi cúi đầu, đôi mày như núi non hùng vĩ, trong đôi mắt đen sâu thẳm in bóng hình cô.
Giang Niệm nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi tay Lục Duật nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô mới bừng tỉnh, giật mình một cái, theo bản năng đưa đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ qua đầu ngón tay anh ở khóe môi. Nhận ra mình vừa làm gì, mặt Giang Niệm nóng bừng lên tận mang tai.
Em không cố ý đâu!
Nói xong cô vội quay mặt về phía màn hình, tim đập thình thịch, thầm mắng mình đúng là đầu óc có vấn đề. Yết hầu Lục Duật khẽ chuyển động, ánh sáng màn hình không soi thấu được những tâm tư thầm kín nơi đáy mắt anh. Anh nhìn góc mặt đỏ bừng của Giang Niệm, ngón trỏ khẽ vân vê trên ngón cái, như thể đang lưu luyến chút hơi ấm vừa thoáng qua.
