Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 23
Cập nhật lúc: 25/12/2025 02:45
Cô kinh ngạc vì sức ăn của Lục Duật lớn đến mức đáng sợ.
Dọn đĩa vào giỏ xong, Lục Duật rót nước từ phích vào nắp bình đưa cho Giang Niệm, cô khẽ lắc đầu: "Em về nhà uống nước ấm sau, nước giếng này lạnh quá."
Lục Duật không nói gì, tự mình uống liền hai nắp nước rồi đưa phích cho cô: "Về đi, tôi lật nốt chỗ đất còn lại. Ngày mai lật thêm lần nữa, phơi nắng hai ngày là trồng rau được."
Giang Niệm tay trái xách giỏ, tay phải xách phích nước, cúi đầu đáp một tiếng: "Vâng."
Cô đứng quay mặt về phía mặt trời, vốn dĩ ánh sáng rất chói mắt nhưng Lục Duật với thân hình cao lớn đứng đối diện đã che chắn hết nắng cho cô. Đến khi anh quay lưng đi ra ruộng, ánh sáng bất ngờ ập vào mắt làm Giang Niệm khó chịu chớp mắt liên tục.
Hai ngày này Lục Duật đã lật đất gần xong, phơi nắng thêm chút nữa là có thể gieo hạt.
Buổi tối ăn cơm xong, Lục Duật xách từng thùng nước đổ đầy vào lu. Giang Niệm ngồi trước cửa lò đun nước, cô tựa lưng vào bức tường đất, tay vê một cành củi khô, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng. Nghe tiếng nước chảy ào ào lịm dần vào bóng đêm, cô mới lên tiếng hỏi nhỏ: "Sáng mai anh xin nghỉ đưa em đi bệnh viện chứ?"
Bàn tay đang xách thùng nước của Lục Duật khựng lại, anh cụp mắt nhìn Giang Niệm, do dự một lát: "Lát nữa tôi sẽ sang tìm chị Phùng, nhờ chị ấy mai đi cùng chị."
Giang Niệm: ?? Anh không đi thì cô đi bệnh viện làm cái quái gì nữa?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt cô, phản chiếu rõ mồn một vẻ khẩn cầu trong đáy mắt. Cô dùng cành củi khô quẹt quẹt vào tường đất, bắt chước vẻ lúng túng và nhút nhát của nguyên chủ khi ở riêng với Lục Duật.
"Anh... có thể đi cùng em không?"
Giọng nói vừa nhẹ vừa thấp, chứa đựng cả sự khó xử và tự ti vì sợ bị từ chối. Dáng vẻ này được cô diễn giống y như thật. Đây là lần đầu tiên Lục Duật thấy Giang Niệm nhìn mình với ánh mắt cầu xin như thế. Trước đây cô chưa từng nhờ vả anh điều gì, lần nào gặp cũng chỉ im lặng ngồi trong góc.
Anh thu lại tầm mắt, giọng trầm khàn đi đôi chút: "Sáng mai tôi sẽ xin nghỉ đi cùng chị."
"Vâng."
Giang Niệm cúi đầu, ngón tay bấu chặt cành củi, cố hết sức kìm nén khóe môi đang muốn nhếch lên. Đợi Lục Duật quay lưng đi ra ngoài, cô mới bịt miệng cười thầm. Chỉ cần lừa được nam chính đến bệnh viện gặp nữ chính là đại công cáo thành, biết đâu cô cũng có thể rút lui êm đẹp. Nghĩ đến đây, cô đưa tay sờ lên trán, chỗ đó đã chẳng còn đau nữa rồi.
Giang Niệm tắm rửa xong liền đi ngủ sớm. Có lẽ vì ngày mai nam nữ chính sắp gặp nhau, cốt truyện sẽ quay lại quỹ đạo nên tối nay cô ngủ cực kỳ ngon giấc.
Một đêm không mộng mị đến tận sáng trắng, tiếng còi hiệu vừa vang lên là Giang Niệm dậy ngay. Cô vệ sinh cá nhân, nấu xong bữa sáng thì Lục Duật cũng từ đơn vị về. Anh ra giếng múc nước rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Bữa sáng hôm nay khá đơn giản, một món rau, một món canh và vài cái bánh ngô tráng.
Ăn xong Giang Niệm đi thay quần áo, Lục Duật dọn dẹp bát đũa vào bếp rửa sạch. Hai người đi bộ đến bệnh viện, nắng sớm lúc này vẫn chưa quá gắt.
Đến cổng bệnh viện, người qua lại không đông lắm. Lục Duật dẫn cô lên tầng hai tìm vị bác sĩ hôm trước. Giang Niệm đi sát bên cạnh anh, mắt đảo liên hồi như radar, chỉ muốn tìm xem ai là nữ chính. Tác giả đã tốn khá nhiều bút mực để miêu tả nhan sắc nữ chính: cô ấy tên Tôn Oánh, làn da trắng như tuyết, dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi đỏ nhỏ, hay còn gọi là nốt ruồi mỹ nhân, cười lên vừa quyến rũ vừa xinh đẹp. Nhan sắc này cực kỳ dễ nhận diện.
Vào tận phòng khám mà vẫn không thấy nữ chính đâu, Giang Niệm bồn chồn ngồi trên ghế gỗ dài, cúi đầu mím môi, ngón tay bứt vạt áo để che giấu sự sốt ruột trong lòng. Lục Duật thấy cô cứ vò vạt áo mãi, tưởng cô sợ chỗ đông người nên thấp giọng an ủi: "Đợi bác sĩ khám xong là mình về ngay."
Giang Niệm khẽ gật đầu, trong lòng thì thầm gào thét: "Tôn Oánh, Tôn Oánh, Tôn Oánh, cô mau xuất hiện đi mà!"
Đúng là cầu được ước thấy, bác sĩ kiểm tra vết thương trên trán cô thấy đã ổn định liền bảo Lục Duật: "Tôi kê cho cô ấy loại t.h.u.ố.c mỡ, về nhà nhớ bôi đều đặn." Nói xong, ông hướng ra ngoài cửa gọi lớn: "Cô y tá mới đến hôm nay đâu, vào lấy đơn t.h.u.ố.c ra phòng d.ư.ợ.c lấy t.h.u.ố.c này."
Chương 13
"Đến đây ạ—"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân lạch cạch. Giang Niệm ngẩng phắt đầu dậy, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa chạy vào phòng khám. Cô ấy mặc chiếc áo blouse trắng kiểu cũ, tết hai b.í.m tóc, bên trong là sơ mi kẻ ca rô, lông mày lá liễu, cười lên có hai chiếc răng khểnh nhỏ, và đúng là dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi đỏ.
Giang Niệm không kìm được sự xúc động trong lòng: Đúng là cô ấy rồi!
Cô vội quay sang nhìn Lục Duật đang đứng bên cạnh. Thấy ánh mắt Lục Duật lướt qua người Tôn Oánh nhưng chỉ dừng lại thoáng chốc rồi lại quay đi nhìn người qua lại ngoài cửa sổ, hoàn toàn không giống trong sách viết là: "Nam chính lần đầu gặp nữ chính đã bị nốt ruồi đỏ dưới mắt cô ấy thu hút, không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần."
Sao chuyện này lại không giống cốt truyện trong sách thế nhỉ?
"Vương chủ nhiệm, chỉ có một loại t.h.u.ố.c mỡ này thôi ạ?"
Tôn Oánh cầm đơn t.h.u.ố.c xem qua, rồi ngẩng lên nhìn người phụ nữ đang ngồi cạnh chủ nhiệm. Người phụ nữ này mặc bộ quần áo vá víu, vốn dĩ trông rất nghèo nàn nhưng ngũ quan lại vô cùng thanh tú, da trắng, đôi mắt sáng ngời trong vắt. Hơn nữa, khi chạm mắt với cô ấy, đối phương còn mỉm cười với mình.
Tôn Oánh ngẩn ra một lát rồi cũng lịch sự cười đáp lại. Vừa định thu hồi tầm mắt thì cô bị người đàn ông đứng cạnh đó thu hút. Anh mặc bộ quân phục màu xanh lá, hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh. Không biết anh đang nghĩ gì mà đôi lông mày hơi nhíu lại.
Tôn Oánh khẽ cau mày, trong khoảnh khắc cô có cảm giác ảo giác như mình đã từng gặp người này ở đâu rồi, nhưng cô chắc chắn mình chưa bao giờ gặp anh cả.
"Đúng rồi, cô tên gì nhỉ?" Chủ nhiệm đẩy gọng kính trên mũi, ông vẫn chưa nhớ hết tên của hai y tá mới đến hôm nay.
Tôn Oánh hoàn hồn, mỉm cười đáp: "Vương chủ nhiệm, cháu tên là Tôn Oánh ạ."
Vương chủ nhiệm gật đầu, bảo cô: "Đi lấy t.h.u.ố.c đi."
"Vâng ạ."
Tôn Oánh cầm đơn t.h.u.ố.c đi ra ngoài. Vương chủ nhiệm đưa cho Lục Duật một tờ phiếu khác: "Cậu ra phía trước nộp tiền, nộp xong lấy t.h.u.ố.c là có thể về được rồi."
