Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 5
Cập nhật lúc: 25/12/2025 02:42
Không được, cô phải tìm cách trì hoãn, kéo dài đến bảy ngày sau mới đi.
Giang Niệm chậm rãi đứng dậy đi đến cửa bếp, vịn vào khung cửa nhìn Lục Duật đang nhóm lửa đun nước bên trong, còn đang phân vân chưa biết nói sao thì Lục Duật lại xách thêm một thùng nước đổ vào nồi lớn, bảo cô: "Tôi đun nước nóng cho chị dâu rồi, tí nữa chị tắm rửa đi."
Anh không nhắc thì cô cũng quên mất.
Ở nông thôn thời này không có phòng tắm, muốn tắm chỉ có cách dùng nồi lớn đun nước, pha thêm nước lạnh vào chậu rồi tắm trong phòng. Bây giờ đang là giữa hè, người chỉ cần cử động một chút là mồ hôi đầm đìa, huống hồ hôm qua nguyên chủ còn chịu một trận khổ sở, lăn lộn đầy bùn đất, hôm nay nằm trên giường lại ra thêm một lớp mồ hôi, người ngợm dính dớp khó chịu vô cùng.
"Lục Duật, tôi có chuyện muốn nói."
Giang Niệm bấu ngón tay vào khung cửa, cúi đầu nhìn đống củi khô cạnh bếp lò, cái dáng vẻ tự ti nhút nhát không dám nhìn thẳng người khác này giống hệt nguyên chủ mười mươi.
Chương 3
"Chị dâu cứ nói đi."
Lục Duật đặt thùng nước xuống đất, nhấc một thùng khác đổ vào nồi, tiếng nước chảy rào rào phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Anh đặt thùng xuống, quay người lại nhìn Giang Niệm đang đứng ngoài cửa.
"Chúng mình có thể ở lại thêm mấy ngày nữa không?" Cô vội tìm đại một cái cớ: "Tôi thấy đau đầu quá."
Lục Duật đáp: "Chị cố nhịn một chút, điều kiện ở làng mình có hạn, chúng ta về đơn vị sớm thì tôi đưa chị đi bệnh viện quân đội kiểm tra và dưỡng thương kỹ hơn. Với lại lần này lãnh đạo ưu ái lắm mới duyệt cho tôi nghỉ năm ngày, tôi không thể về muộn hơn được."
Lục Duật đã nói đến nước này, cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành khẽ gật đầu: "Vậy tôi nghe anh."
Giang Niệm quay về phòng, ngồi trên ghế gỗ nhỏ, chống cằm nhìn ngọn đèn dầu mà thở dài.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu thấy Lục Duật một tay cầm cái chậu tắm nguyên chủ hay dùng, một tay xách thùng nước nóng đi vào. Anh nhìn Giang Niệm một cái, có chút không tự nhiên mà dời mắt đi, đặt chậu xuống đất rồi đổ nước vào, đi lại hai chuyến mới đầy quá nửa chậu nước nóng.
"Chị thử xem nước được chưa, nếu chưa đủ nóng tôi thêm nước sôi vào."
Giang Niệm mím môi, nhích cả ghế cả người lại gần chậu tắm, thò tay thử nước. Nhiệt độ rất vừa vặn, cô khỏa khỏa nước rồi cúi đầu nói: "Nước vừa rồi."
Cô c.ắ.n môi dưới, rặn ra được ba chữ: "Cảm ơn anh."
Lục Duật xách thùng không vội vàng đi ra ngoài, lúc đi còn thuận tay đóng cửa lại cho cô.
Giang Niệm đứng dậy cài then cửa, đi đến bên chậu tắm, nhìn làn nước mênh m.ô.n.g mà dở khóc dở cười. Trong phòng thắp đèn dầu, mặt nước phẳng lặng như gương, cô cúi người nhìn bóng mình trong nước, phát hiện khuôn mặt của nguyên chủ lại giống hệt mình, điểm khác biệt duy nhất là nguyên chủ quá gầy.
Sau khi gả vào nhà họ Hứa, cô không phải ra đồng làm việc vất vả như khi ở nhà họ Giang, mấy năm nay làn da cũng đã trắng trẻo ra nhiều.
Tắm xong, Giang Niệm thấy cả người sảng khoái hẳn. Cô thay bộ quần áo sạch sẽ, vừa mở cửa phòng ra đã thấy Lục Duật từ cổng đi vào. Anh đã cởi bộ quân phục, bên trong mặc sơ mi trắng và quần quân nhu màu xanh lá, tay đang cài then cửa lớn.
Thấy Giang Niệm đứng ngoài phòng, Lục Duật sải bước đi vào phòng cô, xắn tay áo cúi người bưng chậu nước tắm ra ngoài. Hơn nửa chậu nước nặng thế mà anh bưng lên nhẹ bẫng, khiến Giang Niệm thầm thán phục.
Sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ đúng là chênh lệch quá lớn. Nếu là cô, chắc phải dùng gáo múc ra từng chút một mới đem đổ được.
Lục Duật đổ nước ra sân, quay lưng về phía Giang Niệm, giọng nói có chút không tự nhiên: "Trời không còn sớm nữa, chị đi ngủ sớm đi, bác sĩ bảo vết thương của chị cần tĩnh dưỡng."
Giang Niệm đáp: "Được."
Cô quay vào phòng đóng cửa lại rồi nằm lên giường ngủ.
Bây giờ đang là tháng bảy nóng nhất, Giang Niệm để cửa sổ mở, nghe tiếng côn trùng và ếch nhái kêu ran bên ngoài, quay đầu nhìn bầu trời đầy sao, bỗng cảm thấy khoảnh khắc này yên bình đến lạ.
Cô đã ngủ li bì gần một ngày một đêm nên giờ không thấy buồn ngủ, đầu óc cứ quẩn quanh nghĩ về cốt truyện. Nam chính hiện là phó trung đoàn trưởng, lo xong hậu sự cho nguyên chủ xong lên tàu về đơn vị sẽ gặp nữ chính cũng đang đi báo danh ở bệnh viện quân đội. Hai người nói chuyện hợp ý, lại phát hiện ở cùng huyện nên càng thêm thiện cảm.
Nhưng giờ nam chính về sớm, cảnh gặp gỡ đó chắc chắn bay mất rồi. Tuy nhiên nữ chính làm việc ở bệnh viện, đợi khi nam chính về đơn vị, nếu hai người chạm mặt thì biết đâu cốt truyện lại quay về đúng hướng. Còn cô thì cũng phải tìm cách mà xuyên về thôi.
Cô nhớ cái giường êm ái, nhớ điện thoại, nhớ điều hòa và đồ ăn nhanh quá...
Giang Niệm dần chìm vào giấc ngủ, đến nửa đêm cô mơ màng nghe tiếng nước chảy rào rào, cứ tưởng là trời mưa, cô nhỏm người dậy ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài. Không ngờ lại thấy Lục Duật đứng bên giếng, ở trần, dội một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống rồi dùng khăn lau tóc.
Anh quay lưng về phía cửa sổ, trời tối đen như mực nhưng Giang Niệm vẫn nhìn rõ những đường nét cơ bắp trên lưng anh, mượt mà và săn chắc, vai rộng eo thon, y hệt những thân hình hoàn mỹ cô từng thấy qua điện thoại.
Thấy Lục Duật có vẻ sắp quay đầu lại, Giang Niệm sợ hãi nằm vật xuống, xoay người quay lưng về phía cửa sổ, nhắm nghiền mắt lại.
Trong lòng cô không ngừng lẩm bẩm: Mình không cố ý xem trộm đâu...
Ngoài sân, Lục Duật lau qua người rồi mặc áo vào, xách đèn dầu đi về phòng. Lúc đi ngang qua anh liếc nhìn khung cửa sổ đang mở toang của Giang Niệm, khẽ nhíu mày nhưng rồi lại nghĩ chắc mình đa nghi quá. Bây giờ là nửa đêm, chị dâu chắc đã ngủ say rồi.
Anh cố tình chọn giờ này ra giếng dùng nước lạnh tắm qua cho nhanh là để tránh dùng chung thời điểm với cô, đỡ cho cả hai phải ngượng ngùng.
